Showing posts with label 6.Tư liệu. Show all posts
Showing posts with label 6.Tư liệu. Show all posts

HSG9: 2013-2014 tại HCM

Unknown | 11:29:00 PM | 0 comments

Một đề văn hay

TTO 01/04/2014 04:15 (GMT + 7)
TT - Trong kỳ thi học sinh giỏi cấp TP.HCM lớp 9 THCS vừa qua, đề thi môn ngữ văn đã làm mọi người hài lòng và công nhận đây là một đề thi hay. Đề thi chỉ có hai câu nhưng đòi hỏi thí sinh phải thể hiện được hiểu biết thực tế lẫn kiến thức văn học và kiến thức chung của thí sinh.
“Câu 1: Mượn những đồ vật giá trị rồi chụp hình đưa lên Facebook và tự nhận là của mình để được bạn bè trầm trồ khen ngợi. Mượn những bài văn mẫu cặm cụi học thuộc rồi chép lại trong giờ kiểm tra để chứng tỏ mình giỏi. Mượn cách ăn mặc, nói năng của thần tượng rồi cố gắng làm theo để được khen là có cá tính. Mượn cảm xúc, suy nghĩ của đám đông nhằm che giấu cảm xúc, suy nghĩ riêng để được sống bình yên. Mượn... thật nhiều thứ! Để rồi một ngày chợt nhận ra mình đã... Hãy viết tiếp điều em nhận ra khi sống một cuộc sống vay mượn như thế”.
Câu hỏi gắn với thực tế, gắn với suy nghĩ, hành động của một bộ phận lớp trẻ ngày nay. Đề bài đã khơi gợi cho các em có dịp nhìn lại quan điểm sống của lứa tuổi mình hiện nay và thoải mái trình bày quan điểm của mình, nhìn lại những được mất về cách sống đó. Cách sống mà các bậc cha mẹ, thầy cô thường khuyên dạy tránh xa. Các thí sinh không chỉ làm bài mà thật sự đã vận dụng những kiến thức từ cuộc sống của bản thân, của bạn bè cùng trang lứa để nói với chính mình hay nói với bạn bè mình về cuộc sống vay mượn, về cuộc sống “mình không là mình”, mình chỉ là bản sao của người khác...
Nhiều thí sinh sau khi thi đã nói: “Con làm được nhưng con nghĩ sẽ có nhiều bạn viết hay hơn con”. Nhưng với tôi, các thí sinh của ngày hôm ấy đều thành công vì các em đã là chính mình, không vay mượn của ai suy nghĩ, cảm xúc trong diễn đạt và các em đã trưởng thành rất nhiều khi làm bài văn này. Tôi rất mong những bài văn đạt điểm cao ở câu này được phổ biến rộng rãi trên các phương tiện thông tin để những bạn trẻ đang có lối sống như thế nhìn lại mình qua suy nghĩ của chính những người cùng lứa tuổi.
“Câu 2: Bằng màu sắc và đường nét, hội họa vẽ lên trước mắt ta hình ảnh gia đình đầm ấm, yêu thương (bài thi in hình ảnh của sự hạnh phúc). Bằng giai điệu và âm thanh, âm nhạc giúp ta nghe được tiếng lòng bao la của các đấng sinh thành (bài thi in bài nhạc Cho con). Khác với hội họa và âm nhạc, văn học là nghệ thuật ngôn từ, không có khả năng tác động trực tiếp vào thị giác, thính giác. Vậy phải chăng văn học không thể tái hiện tính hiện thực và không có nhạc tính? Bằng việc phân tích một vài tác phẩm viết về tình cảm gia đình, em hãy trình bày câu trả lời của mình”.
Câu hỏi thật độc đáo, đòi hỏi thí sinh phải vận dụng tất cả kiến thức chẳng những về văn học mà cả hội họa, âm nhạc của mình để bài viết chặt chẽ và sinh động. Dẫn chứng không gò bó tác phẩm trong chương trình học hay tác phẩm các em tự đọc. Một sự khuyến khích học sinh mở rộng kiến thức từ các quyển sách các em yêu thích đúng chủ đề. Nó cũng khơi gợi lại, nhắc nhở các em về tình cảm gia đình, một tình cảm có giá trị bất biến mà lứa tuổi các em hiện tại chưa cảm nhận sâu sắc. Đôi khi các em bỏ quên vì tình cảm bạn bè trước mắt lúc nào cũng vui thú hơn.
Đề thi chỉ với hai câu hỏi nhưng đầy tính nhân văn và gắn với thực tế lứa tuổi các em. Dù các em viết hay hay dở nhưng chắc chắn rằng sức lan tỏa của nó không chỉ trong kỳ thi mà còn theo các em ra cuộc sống ngày thường khi trao đổi tranh luận với bạn bè, người quen về cuộc sống vay mượn, về tình cảm gia đình. Xin cảm ơn người ra đề, xin gửi đến thầy cô ra đề lời cảm phục của phụ huynh và cả của một người làm thầy.
LÊ PHƯƠNG TRÍ

Nghề quan trọng nhất của mọi nghề

Unknown | 3:44:00 PM | 0 comments

Nghề làm người

06/12/2013 08:14 (GMT + 7)
TT - Ngày 4-12. Chiếc xe tải chở bia đang đi bất ngờ đổi hướng, hàng ngàn thùng bia trên xe đổ xuống đường tại khu vực vòng xoay Tam Hiệp (TP Biên Hòa, Đồng Nai).

Ngay lập tức, hàng trăm người ập tới tranh giành nhau “hôi” bia. Nhiều người còn leo lên cả thùng xe vét nốt số bia còn sót lại. Thậm chí, họ còn đưa cả xe ba gác ra chở bia.

Ngày 29-11. Xấp tiền 100.000 đồng của một người dân rớt xuống đường bị gió thổi bay tứ tung trên quốc lộ 1, gần chợ đầu mối Thủ Đức (TP.HCM). Chỉ trong nháy mắt, hàng chục người từ lề đường nhào ra nhặt. Thậm chí cả tài xế và lơ xe tải cũng dừng xe đột ngột ngay giữa đường để... lao xuống lượm tiền.
Ngày 22-10. Vụ tai nạn giao thông xảy ra trên đường Đồng Khởi (đoạn qua P.Tân Hiệp, TP Biên Hòa, Đồng Nai) khiến hai người bị thương nặng. Tại hiện trường, một xấp tiền mệnh giá 500.000 đồng cùng với điện thoại của một nạn nhân văng tung tóe. Nhiều người cũng lao vào ngay lập tức nhưng không phải để cứu các nạn nhân đang quằn quại trong đau đớn mà để... lượm tiền.
Ngày 16-10. Ngay tại trung tâm TP.HCM, bốn thanh niên đi hai xe máy, móc 50 triệu đồng trong túi quần của một người đang dừng xe chờ đèn đỏ, bọc tiền rơi ra đường. Trong lúc nạn nhân đang lo bắt cướp thì người đi đường lại cúi xuống nhặt tiền rồi... bỏ chạy.
Đó chỉ là những vụ hôi của mà các phương tiện truyền thông ghi nhận được. Tin trên báo cũng chỉ đủ cho người ta lắng lòng và đắng lòng một chút, rồi họ tặc lưỡi: lòng tham lấn át lương tri...
Cũng có những lóe sáng cạnh những chuyện tối tăm đó. Trong vụ hồn nhiên lượm tiền trên quốc lộ 1 kể trên, lấm lem trong số hàng chục người hùng hục nhặt tiền, chỉ có duy nhất anh tài xế xe khách dừng xe, nhảy xuống phụ lượm tiền đưa lại cho người mất. Hoặc câu chuyện hơn một năm trước, tài xế taxi Nguyễn Văn Dũng (Gio Linh, Quảng Trị) chủ động trả lại cho chủ nhân chiếc túi xách để quên trên xe, bên trong có nhiều tài sản trị giá gần 1 tỉ đồng. Anh Dũng tâm sự: “Thú thật, với tài sản lớn như vậy thì làm cả đời cũng không có được. Nhưng nghĩ người mất của phải khổ cực để kiếm tiền, mất số tài sản lớn thế này chắc gia đình sẽ lâm vào cảnh điêu đứng nên tôi quyết tâm trả lại”.
Tiếc là những chuyện đẹp như vậy hình như ngày càng hiếm hoi.
Khả năng từ chối và không nhận những thứ không thuộc về mình không ngẫu nhiên mà có. Nó là sản phẩm của cả một quá trình giáo dục, trong đó có giáo dục tại nhà trường, giáo dục trong gia đình và giáo dục ngoài xã hội.
Nếu từ nhỏ trẻ được dạy cẩn thận chuyện xếp hàng thì lớn lên sẽ khó có cảnh chen lấn, xô đẩy, vượt đèn đỏ, tranh giành làn đường; nếu từ nhỏ trẻ được dạy không lấy những gì không phải của mình thì lớn lên làm sao có cảnh nhức nhối như cướp tiền, cướp bia, cướp dưa giữa đường, và càng sẽ không có chuyện đạo văn, biển thủ, tham ô của công, tiêu xài tiền chùa...
Và nếu từ nhỏ, trẻ được dạy một cách căn cơ một nghề: NGHỀ LÀM NGƯỜI, thì lớn lên, cho dù là ai, làm nghề gì cũng sẽ làm tử tế và với trách nhiệm cao nhất. Vì nói như nhà khai minh Jean-Jacques Rousseau, nghề làm người là nghề quan trọng nhất, là nghề gốc của mọi nghề!
NHẬT HUY

TỪ KHÓA

80

Xúc động hai bài văn điểm 10 viết về mẹ

Unknown | 5:21:00 PM | 0 comments

Những bài văn được viết bằng tình cảm chân thành, trong sáng của tuổi học trò luôn gây ấn tượng mạnh với người đọc.
Cộng đồng mạng đang chuyền tay nhau 2 bài văn đạt điểm 10 của hai học sinh viết về mẹ gây xúc động. Cùng chung một đề bài Hãy tả lại một người thân trong gia đình, cả hai bài văn đều không hẹn mà gặp khi cùng viết về người mẹ của mình với sự trân trọng và nâng niu nhất.
Bài văn của bạn Nguyễn Thị Kiều Vân (1998), học sinh lớp 8 được viết khi bạn này dự thi môn Ngữ Văn vào năm 2010 với điểm 10 tròn trĩnh cùng lời nhận xét: “Bài viết quá xúc động, cảm ơn con”. Kiều Vân khắc về hình ảnh người mẹ đã mất từ khi nhân vật lên 9 tuổi. Một người mẹ tảo tần, luôn yêu thương, chăm sóc đứa con bé bỏng của mình luôn đi theo suốt những năm tháng cuộc đời. “Mẹ tôi là người phụ nữ mạnh mẽ, mẹ luôn sống vì tôi. Tuy cuộc sống vất vả và phải sống chung với căn bệnh hiểm nghèo nhưng mẹ sống rất lạc quan, yêu đời”…là tấm gương để đứa con học tập, để rồi tự hứa với mẹ rằng “Con nhớ me nhiều lắm, nhất định con sẽ làm theo những gì mẹ dạy…Tôi sẽ sống thật tốt để mẹ được vui lòng, giờ tôi chỉ có thể làm được thế thôi”.
hinh2-180905-1372463762_500x0.jpg
Bài văn của bạn Phạm Thị Thu Hà.
Bài viết được triển khai theo lối hành văn hiện tại đen xen với ký ức với giọng văn nhẹ nhàng, tình cảm dễ đi sâu vào lòng người. Hình ảnh người mẹ hiện lên thật giản gị nhưng rất giàu hình tượng. Người đọc không khỏi xúc động trước tình cảm mà đứa con dành cho người mẹ thân yêu đã khuất của mình. Sự nhận thức đúng đắn trong từng lời văn khiến người đọc càng bị thuyết phục hơn.
Bài văn thứ hai của một bạn học sinh lớp 6, Phạm Thị Thu Hà thể hiện trên hơn 2 trang giấy kẻ ô ly với lời nhận xét “Bài viết có cảm xúc, rất tốt". Thu Hà cũng chọn nhân vật người mẹ để thể hiện nhưng bài viết lại là một câu chuyện khác cũng cảm động không kém.
May mắn hơn bạn Kiều Vân, Thu Hà vẫn còn mẹ ở bên chăm sóc, vỗ về. Hình ảnh một người mẹ tảo tần, chăm lo cho cuộc sống gia đình được ấm no hạnh phúc được “lột tả” chân thực dưới ngòi bút của một học sinh lớp 6. “Em yêu mẹ lắm! Yêu mẹ rất nhiều. Em tự nhủ rằng sẽ cố gắng học tập thật giỏi để trở thành con ngoan, trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ, mai sau đền đáp công ơn to lớn của mẹ đã bao năm chăm lo cho em từ miếng ăn đến giấc ngủ”. Lời hứa của Thu Hà cũng là mong ước của rất nhiều đứa con khác muốn nhắn nhủ đến người mẹ thân yêu của mình.
Sau khi được “khai quật” hai bài văn này nhanh chóng chiếm được cảm tình của rất nhiều người đọc. Hoàng Quân chia sẻ: “Thật cảm động biết bao trước những bài văn chân tình và giàu tính hình tượng như thế này. Tình cảm mà các em đặt vào bài viết thật sự khiến người đọc phải rưng rưng. Không biết nhân vật các em viết có thật sự là mẹ của mình hay không, nhưng anh tìm được bóng dáng mẹ mình ở trong từng câu văn ấy. Cảm ơn hai em rất nhiều”.
Thu Sương cũng không giấu được niềm xúc động: “Đọc hai bài văn này lòng lại nhớ mẹ đến khuôn nguôi. Có lẽ đề tài về mẹ luôn là nguồn cảm xúc dạt dào nhất để viết nên những bài văn hay, những bài thơ ý nghĩa. Những bài văn này thật sự đã khiến cho những người như mình phải một lần nữa rơi lệ”.
Dù được chấm với điểm 10 tròn trĩnh nhưng nhiều độc giả vẫn tỏ ra thắc mắc tại sao lại chấm bằng bút đen mà không phải bút đỏ thường thấy. Đó là chưa kể đến lời phê còn khá nguệch ngoạc không giống của một giáo viên. Tuy nhiên, những bài văn này vẫn được người đọc cho điểm 10 bởi sự chân thành và đầy cảm xúc trong đó.
Trước đó, dân mạng cũng từng rưng rưng trước bài văn về mẹ của bạn Trần Thị Sương, lớp 10 chuyên Hóa Trường THPT chuyên Lê Quí Đôn (Đà Nẵng), Tăng Văn Bình, thủ khoa 30/30 ĐH Ngoại thương hay gần đây nhất là bài viết Giá trị đồng tiềncủa bạn Nguyễn Trung Hiếu, lớp 11 chuyên Lý trường THPT Hà Nội –Amsterdam.

Chọn nhầm nghề: sống trong đau khổ

Unknown | 8:31:00 PM | 0 comments


30/07/2013 07:00 (GMT + 7)
 
TT - Chuyện “Chọn trường cho mình hay cho cha mẹ?” của tác giả An Chi (Tuổi Trẻ ngày 19-7) nhận được chia sẻ của nhiều người đồng cảnh ngộ, những người trót từ bỏ ngành học mình yêu thích và đau khổ, thất bại với ngành đang theo học. Tâm sự dưới đây là của thầy giáo Trần Tuấn Anh, Trường THCS Bạch Đằng, Q.3, TP.HCM.
Thầy Trần Tuấn Anh trong một tiết dạy môn giáo dục công dân cho học sinh lớp 6/1 - Ảnh: Như Hùng
Đọc bài viết của An Chi, ký ức đau thương lại hiện về trong tôi...
Chọn trường vì hoàn cảnh gia đình
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình lao động, ba đi bán vé số dạo, mẹ bán quán nước ở vỉa hè. Cái nghèo khó, nợ nần, chạy ăn từng bữa của gia đình nuôi nấng và thôi thúc tôi học lên cao để vượt qua hoàn cảnh. Rồi vì hoàn cảnh, năm lớp 8 tôi phải theo mẹ về quê sinh sống, dở dang chuyện học hành. Khi trở lại thị thành, tôi tiếp tục học chương trình bổ túc văn hóa (nay là giáo dục thường xuyên). Tốt nghiệp THPT với điểm số khá cao nhưng tôi không đủ tự tin dự thi ĐH...
Một thầy giáo khuyên tôi nên đi luyện thi. Mẹ tôi phải vay mượn, cộng với số tiền bạn bè giúp đỡ, tôi vào trường luyện thi. Ở đó, những bài giảng chuyên đề đạo đức đầy cảm xúc của nhà giáo Đàm Lê Đức, một cô giáo tóc pha sương, tôi được tiếp thêm sức mạnh tinh thần. Phong cách của cô, tình cảm trong từng bài giảng của cô nung nấu trong lòng tôi ước mơ: mình sẽ trở thành thầy giáo.
Năm đó, năm 1998, tôi đậu hai trường đại học là ĐH Kinh tế TP.HCM và ĐH Sư phạm TP.HCM. Tôi sung sướng đến tột cùng, tôi say mê sư phạm, tôi muốn làm thầy giáo, tôi nghĩ ngày mình đứng trên bục giảng đã rất gần... Nhưng ba mẹ lại muốn tôi học kinh tế với hi vọng sau này có thể cải thiện đời sống gia đình.
Tôi đã từ bỏ cơ hội trở thành sinh viên sư phạm để bước chân vào giảng đường kinh tế. Tôi không lười biếng nhưng mỗi học kỳ tôi luôn thi lại vài môn. Vừa học vừa làm thêm, vừa tiếc nuối ngành học mình yêu thích, tôi ý thức rất rõ mình không phù hợp ngành kinh tế, việc học ngày càng đuối. Tôi đã kéo lê bốn năm ĐH của mình, học trong đau khổ, nhiều hôm ngồi ở giảng đường kinh tế mà ước sao đây là giảng đường sư phạm...
Đến năm cuối ĐH, tôi vẫn còn nợ 7-8 môn. Đến ngày đi thực tập, tôi tự thấy mình không đủ năng lực, không còn tự tin. Tôi nghỉ học, giam mình trong căn phòng với bốn bức tường, tôi khóc, tôi không muốn sống. Tôi nhớ như in ngày thi đậu ĐH, một người hàng xóm, hồi bé bà thường hay bế tôi, đã tặng tôi 100.000 đồng mua sách với lời nhắn: “Mai mốt ra trường đi làm nhớ mời bà ăn phở nha con”. Bốn năm sau gặp lại, bà hỏi: “Phở của bà có chưa con?”. Tôi không muốn gặp mọi người, tôi muốn xa lánh tất cả...
Từ bỏ để làm lại
Và một người bạn cùng học trường kinh tế đã bớt chút tiền lương những tháng đầu đi làm ở ngân hàng để giúp tôi có tiền ôn luyện thi lại. Tôi làm lại từ đầu với sự quyết tâm vẫn còn, lời dạy của cô Đức vẫn vang vọng. Năm ấy, tôi đậu vào ngành sư phạm giáo dục công dân Trường CĐ Sư Phạm TP.HCM (nay là ĐH Sài Gòn).
Tôi vẫn vừa học vừa đi bán vé số kiếm tiền làm học cụ. Năm 2 tôi đi kiến tập đạt loại giỏi với số điểm phần giảng bài 20/20 điểm, năm 3 trong đợt thực tập tôi đạt loại xuất sắc với điểm trung bình 9,4, cao nhất trong đoàn giáo sinh thực tập. Tôi đại diện cho sinh viên của khoa đi dự hội thi “Nghiệp vụ sư phạm” và đoạt giải nhì phần thi giảng, sau đó thi tốt nghiệp tôi đạt danh hiệu thủ khoa khoa sử - giáo dục công dân năm 2007.
Ngày ra trường được phân công về Trường THCS Bạch Đằng (Q.3, TP.HCM), buổi đầu tiên đứng trên bục giảng mà cứ ngỡ đây là thiên đường, tôi hạnh phúc tột cùng khi được học sinh gọi hai tiếng “Thầy ơi!”. Tôi cố gắng mang vào bài giảng những câu chuyện về tình thương, về công cha nghĩa mẹ với những đoạn nhạc, bài ca dao, câu tục ngữ...
Nhiều học trò đã cảm động, yêu thích môn giáo dục công dân hơn, ngoan hơn, biết trả lại đồ lấy cắp của bạn. Như cơ duyên với nghề, những giờ giảng của tôi đã được ghi nhận. Sau bài viết “Người thầy cảm động” được đăng trên Tuổi Trẻ, một thầy giáo giáo dục công dân như tôi đã vinh dự được bình chọn là giáo viên trẻ tiêu biểu TP.HCM năm 2008; là công dân trẻ tiêu biểu TP.HCM năm 2008; còn được Bộ GD-ĐT tặng bằng khen đạt thành tích xuất sắc trong việc “Xây dựng trường học thân thiện, học sinh tích cực”, và được bình chọn là gương điển hình TP.HCM và toàn quốc về học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh...
Tôi nghĩ mình yêu nghề sư phạm, cuối cùng nghề sư phạm cũng yêu mình. Tôi cảm ơn nghề sư phạm đã giúp tôi phát huy khả năng của mình. Tôi đã từng đánh mất cơ hội đời mình, đánh mất năm năm tuổi trẻ nhưng tôi thấy mình may mắn khi được trở lại, sống với nghề mình yêu thích.
Chọn nhầm nghề là một sự chọn lựa nguy hiểm với đời người. Từ chối một ngành yêu thích để học một ngành không phù hợp, không yêu thích khiến người ta sống trong đau khổ dằn vặt triền miên... Có không ít bạn sinh viên đang sống trong đau khổ ấy. Quay lại với nghề yêu thích cũng không phải dễ dàng. Có thể bạn yêu thích một nghề thanh bần như nghề sư phạm hoặc một nghề xã hội trọng vọng, lương cao... Điều đó không quan trọng bằng đó phải là nghề tốt với bản thân và là nghề mình có thể làm tốt, sống tốt với nó. Mình yêu nghề, nghề sẽ yêu mình. Nếu bạn dũng cảm, vượt qua khó khăn để khẳng định mình với nghề mình thích, thành quả chắc sẽ đến...
TRẦN TUẤN ANH (Trường THCS Bạch Đằng, Q.3, TP.HCM)