Bản tính tự sướng của người Việt một xu hướng phổ biến, nhất là của không ít bạn trẻ trong xã hội ta ngày nay, hình thức thể hiện của nó đa dạng, phong phú lắm, điển hình như: Tự sướng kiểu chụp hình, ghi hình, quay phim, ghi âm đưa lên mạng Internet kiểu tạo Scandal nào là hở hang, rách rưới, khoe to, đẹp … đại loại toàn cái nghe đến là ớn ngấy. Mới nhất, trong cộng đồng Việt xuất hiện hình thức tự sướng mới là viết tâm thư. Điều đặc biệt là tâm thư gắn với tít giật gân, kinh dị như: tâm thư em bé, tâm thư người Mỹ, tâm thư người Hàn Quốc… Sở dĩ nhiều người Việt chuyển sang hình thức tự sướng mới, viết tâm thư là vì với họ những trò tự sướng như trước chẳng thỏa mãn được thú vui và bản tính sáng tạo kiểu hăm dọa xã hội, đồng nghĩa rằng họ không còn hứng thú với mấy trò cũ rích kia nữa. Không những vậy, viết tâm thư, tức là viết bằng tim chứ chẳng phải đầu óc tư duy, tay hành động như bình thường nên sẽ “gây sóng”, “tạo bão” trong cộng đồng xã hội, mang tính độc đáo và là gia vị làm cho đời sống xã hội thêm vui theo cách nghĩ không giống ai của họ. Hình thức viết tâm thư quả là thú vị, song sẽ rất nguy hiểm nếu nó được sử dụng vào mục đích không đâu nếu không muốn nói là xấu. Xin được lấy ra một ví dụ điển hình về hình thức tâm thư của một người Việt mạo danh du học sinh Nhật tại Việt Nam để nói xấu đất nước, con người Việt Nam trong thời gian gần đây nói vài điều để mọi người biết, chia sẻ.
Một bộ phận người Việt thích "tự sướng"???
Để mạo danh du học sinh Nhật trong bức thư “Việt Nam – Nhà giàu và những đứa con chưa ngoan”, tác giả bài viết lấy đối tượng là một du học sinh Nhật có thời gian học tập, sinh sống tại Việt Nam “4 năm”, nghe chừng khoảng thời gian và đối tượng chính là công dân nước ngoài là hợp lý, hợp tình để ẩn danh, vì nhẽ một công dân nước ngoài khi du học đến Việt Nam điều đầu tiên là họ phải tìm hiểu văn hóa, con người Việt, nhưng điều này lại khá bình thường vì chính sinh viên Việt cũng phải học văn hóa, tìm hiểu đất nước, con người của quốc gia mình khi chập chững vào ngưỡng cửa đại học. Tác giả người Việt mạo danh du học sinh Nhật cho rằng không thể “ngoảnh ngơ trước những điều chưa hay, chưa đẹp ở đây”, là điều bình thường vì tác giả bài viết cũng là công dân Việt Nam nên có ý thức dân tộc, mong muốn xây dựng quê hương, đất nước giàu đẹp, song sẽ là hơi thiển cận, thái quá nếu nói Việt Nam đang “ngủ gục - ngủ gật trước những giá trị ảo và vô tình để những giá trị thật bị mai một”, nói như vậy là xâm phạm quốc mẹ thiêng liêng, điều cấm kỵ lâu nay không nên và không được làm.
Những nội dung được cho là tâm thư của du học sinh Nhật Bản

Tiếp tục lý lẽ với hàm ý thuyết phục nhằm cho người đọc thấy “tôi là người Nhật Bản đích thực”, tạo lý sự khách quan nhưng mang nặng tính chủ quan của người Việt. Người Việt Nam thường hay nói “người trong nhà đóng cửa bảo nhau”, khá là sắc sảo khi tác giả bài viết đã vượt qua giới hạn đặc thù của truyền thống văn hóa Việt. Tự hào về một đất nước Nhật Bản “kiên cường”, “nghèo kiết xác”, “hàng năm gánh chịu sự đe dọa của hàng trăm trận động đất lớn nhỏ lại oằn mình gánh chịu vết thương chiến tranh nặng nề”, tự hào vì đất nước tôi không có bề dày văn hiến lâu đời… thương hiệu “made in Japan” nhưng lại đi ghen tị với Việt Nam “nhà giàu”, “có bề dày văn hóa” đây là kiểu tự hào gì đây ?. Tự hào về quốc mẹ của mình điều đáng hoan nghênh, song lấy quốc mẹ để so sánh với quốc gia nào đó thật là xúc phạm quốc thể, xúc phạm chính những người nào là công dân Việt Nam, trong đó có chính tác giả ẩn danh này. Việt Nam có lịch sử dựng nước nước từ hơn 4000 năm nay, quá trình đó đâu chỉ mỗi xây dựng, mỗi phát triển mà chúng ta phải đương qua biết bao bè lũ giặc ngoại xâm, khoảng thời gian ngàn năm Bắc thuộc, trăm năm Tây thuộc, giày qua xéo lại tan nát đất nước, nhưng người Việt Nam vẫn kiên cường, “rũ bùn đứng dậy sáng lòa” để có một Việt Nam XHCN tươi đẹp ngày nay, những vấn đề này, tác giả là người Việt Nam sao không đưa ra so sánh với nước Nhật ? Có nền văn hóa, truyền thống dày, tài nguyên “Rừng vàng biển bạc” trù phú, giàu có, nền nông nghiệp phát triển rực rỡ… đây là những thông tin biết nói về thành tựu đáng tự hào của Việt Nam chứ ?. Một nước Nhật có thể văn minh, dịch vụ công cộng, cơ sở hạ tầng hiện đại, có nhiều nét văn hóa độc đáo song chính họ cũng đang đối mặt với nhiều nguy cơ tiềm tàng bất ổn: thiếu lương thực nên phải bắt tay với Việt Nam trong thực hiện dự án đầu tư sản xuất lúa gạo, dân số già hóa đang đến mức báo động, chính trị xã hội không ổn định như Việt Nam khi đội ngũ lãnh đạo thay như cơm bữa, chỉ số bệnh ung thư Nhật Bản còn cao hơn cả Việt Nam … nước Nhật có những cái đáng tự hào nhưng không phải những gì liên quan đến nước Nhật đều tốt.
Giá trị nền văn hóa lâu đời của 54 dân tộc Việt Nam là không thể phủ nhận
Bôi nhọ lich sử dân tộc Việt Nam trong “4.000 năm văn hiến”, tác giả bài viết này không xứng đáng là công dân Việt Nam. Đành chấp nhận rằng, muốn nói về cái xấu gì đấy của đất nước, con người mình mà không tiện nói thẳng có thể phê phán, nói giảm nói tránh nhưng kiểu “mượn gió bẻ măng” là không thể chấp nhận. Nó cho thấy tác giả bài viết là tên bố láo, bố toét, nói nhăng nói quậy, xúc phạm đến quốc thể thiêng liêng Việt Nam. Di sản dân tộc Việt là vô cùng lớn lao, nó là niềm tự hào ăn đậm trong mỗi một người Việt, chúng ta thấy cái chúng ta có mà nước Nhật và các quốc gia khác không có hoặc có mà không bằng để phát huy; nhận thấy những cái chưa làm được để mà tiếp tục khắc phục, sửa chữa. Thế nên chẳng có lý do vớ vẩn nào đó để Việt Nam “không thấy hoặc từ chối nhìn thấy” những gì mình có hoặc chưa có trừ số người mù lòa, điên khùng như tác giả bài viết này.
Từ những vấn đề nêu trên, cho thấy rằng mục đích mạo danh du học sinh Nhật Bản của tác giả bài viết này là có ý đồ rõ rệt, có thể xuất phát từ nhiều lý do, đó có thể là tránh bị cộng đồng mạng Việt trong ngoài nước “ném đá” nhằm phục vụ mưu đồ chính trị xấu, bôi nhọ làm nhòe hình ảnh đất nước, con người Việt Nam; gây ảnh hưởng xấu quan hệ tốt đẹp giữa đất nước, con người Việt Nam và Nhật Bản hoặc có thể không loại trừ đây là trò vui tiêu khiển để câu view, tạo làn sóng trong cộng đồng xã hội… Chính vì vậy, mỗi một “anh hùng bàn phím” cần phân biệt rõ, nghiên cứu tường tận mọi vấn đề trước khi đưa ra nhận xét, đánh giá để tránh hiệu ứng, cộng hưởng xấu lan sâu trong xã hội./.
Sen Hồng
0 comments:
Post a Comment