Showing posts with label Văn hóa. Show all posts
Showing posts with label Văn hóa. Show all posts

Văn hóa thịt chó

Unknown | 2:30:00 PM | 0 comments
>> Thả hàng loạt tù nhân lương tâm, Hà Nội gửi thông điệp gì?
>> Vụ xẻ thịt nai trong vườn thú chia nhau: Kỷ luật, hạ bậc thi đua 7 người
>> Lại thêm một nghi can treo cổ chết bất thường trong nhà tạm giữ, >>> Hoen ố…tử thi !!!
>> Nhật Bản sẽ miễn visa cho du khách Việt Nam và Đông Nam Á
>> Xung đột ở Hà Tĩnh: Cay cú ăn thua với dân đều thủ bại


FB Trương Nhân Tuấn

Con người thời ăn lông ở lỗ không khác con thú, có cái gì ăn cái nấy, tranh dành, chém giết nhau để có lấy cái ăn. Ăn để sống. Bản năng sinh tồn hướng dẫn hành động. Con chó là món ăn, cũng như con mèo, con chim, con chuột… Không có tình nghĩa gì giữa con người với món ăn chui vào bụng, bất kể con đó là con gì…

Nước Pháp, đến giữa thế kỷ thứ 19, vẫn còn những cửa hàng bán thịt chó. Ở Đức, cửa hàng bán thịt chó cuối cùng chỉ đóng cửa vào năm 1940. Tức là, dân Châu Âu cũng ăn thịt chó (như dân Việt Nam và các giống dân khác trên thế giới).

Trong khi những người theo Hồi giáo không ăn thịt heo, cũng không ăn thịt chó. Kinh Coran cấm ăn thịt những con thú « có răng nhọn như răng chó » (và con thú hạ đẳng là con heo).  

Người Ấn Độ không ăn thị bò. Đạo Ấn xem con bò là con thú thiêng liêng, là « mẹ » của trái đất.

Người theo đạo Hồi, hay người theo đạo Ấn, kiêng ăn heo, ăn bò… là vì lý do « tôn giáo ». Không ăn heo vì họ quan niệm con heo là con vật « đê tiện, hạ đẳng ». Không ăn bò vì quan niệm con bò là « mẹ ». (Ai lại đi ăn thịt « mẹ » mình bao giờ ?)

Việc kiêng ăn bò, heo là một quan niệm riêng biệt về đạo đức. Trên thế giới, đa số con người đều ăn thịt heo và thịt bò. Không ăn thịt heo, thịt bò như vậy là một ngoại lệ về văn hóa.  

Do tôn trọng nét đặc thù văn hóa, không ai du lịch đến các nước Hồi giáo lại gọi món thịt heo trong các nhà hàng. Tương tự, cũng không ai đi Ấn Độ mà đòi ăn thịt bò.

Ở Pháp, nói riêng, và Châu Âu nói chung, không có điều luật nào cấm ăn thịt chó mà chỉ có các điều luật « cấm hành hạ súc vật ». Sắc lệnh 2004-416 cho biết qui phạm, điều lệ phải tôn trọng cho những người muốn nuôi chó, mèo…

Tức là, trên lý thuyết, người Châu Âu, nếu muốn, họ vẫn có quyền ăn (và bán) thịt chó. Điều khó khăn là người ta không có quyền giết chó, mà chỉ có thể làm thịt con chó (của mình) khi nó già và chết.

Việc bán thịt chó cũng vậy. Người ta không cấm bán, mà chỉ yêu cầu ghi rõ nguồn gốc thịt đó là thịt gì? xuất xứ từ đâu?

Vấn đề là khi con người khi văn minh hơn, biết được mối giềng đạo đức, biết điều luân lý, biết phân biệt đúng sai, phải quấy, điều nhân việc nghĩa… thì không ai ăn thịt chó. Đơn giản vì con chó là con vật có nghĩa, trung thành, sống chết với chủ. Con chó trở thành bạn với con người. Không ai giết bạn mình để ăn thịt bao giờ. Đây là một vấn đề thuộc phạm trù « đạo đức » xã hội.

Khi không còn ai ăn thịt chó, ra luật cấm để làm gì khi không còn ai phạm luật ? Luật ở đây là cấm việc hành hạ thú vật.

Bên Trung Quốc, từ những năm 2000 đã có những nghiên cứu (của nhà nước) khuyến cáo việc cấm giết và bán thịt chó. Lý do nhằm bảo vệ hình ảnh của nước Trung Hoa trên thế giới. Năm 2004 TQ đã có dự án về Luật cấm giết và ăn thịt chó. Mức phạt có thể lên tới 5.000 Nguyên.

Không thể biện hộ rằng « thịt nào thì không là thịt », để so sánh việc ăn thịt chó với việc kiêng ăn thịt heo, thịt bò.

Có hiện hữu một ngoại lệ về văn hóa (tín ngưỡng), người ta cần tôn trọng, như không ăn thịt heo khi đến các nước Hồi giáo, hay không ăn thịt bò khi đi Ấn Độ. Tôn trọng nét đặc thù văn hóa của một dân tộc khác là sự tự trọng, là thái độ của một người văn minh, có học, chứ không phải là một điều bắt buộc.

Trong khi việc ăn thịt chó là một ngoại lệ, kể cả ở Việt Nam. Ngày xưa, chỉ người nghèo lắm người ta mới ăn thịt chó.

Không thể lấy cái ngoại lệ để làm một « tiêu chuẩn chung ». Nhất là cái ngoại lệ này có thể ảnh hưởng cho cả nước.

Nam Hàn, một số dân ở đây cũng có truyền thống ăn thịt chó. Nhưng trước sự chỉ trích của dư luận thế giới, nhà nước Nam Hàn đã có những luật lệ về việc tiêu thụ thịt chó, (như buộc phải nuôi chó riêng để hạ thịt), hầu làm giảm bớt tính « tàn nhẫn » trong việc giết chó.

Dĩ nhiên lãnh đạo TQ và Nam Hàn rất sợ việc hàng hóa của họ bị tẩy chay vì các lobby bảo vệ súc vật. 

Cách đây không lâu, các hội bảo vệ súc vật đã vận động việc cấm giết thú lấy lông (làm áo). Việc này thành công, các tài tử, người mẫu danh tiếng đều ủng hộ, không những không còn ai mặc áo lông, mà việc bán áo lông cũng trở thành khó khăn trong các của hàng. Các của hàng bán áo lông bị tẩy chay, phá sản. Các hãng lớn phải thay đổi chính sách (không sử dụng lông thú nữa) trong việc sản xuất áo lạnh.

Các nước Trung Quốc, Nam Hàn… có truyền thống « ăn thịt chó » đấy chứ. Nhưng họ sẵn sàng hy sinh truyền thống này, vì tai tiếng là một lẽ, mà vì kinh tế lẽ khác.

Từ lâu Việt Nam đã bị cô lập trên thế giới. Việc hội nhập đòi hỏi VN phải phục tùng nhiều khuông thuớc, luật lệ về kinh tế, về những giá trị phổ cập về nhân quyền. Rồi còn sẽ có vấn đề bảo vệ súc vật. Ta thấy hình ảnh của các vị nguyên thủ quốc gia Mỹ, Nga, các nước Châu Âu… khi công bố trước công chúng, họ thường đứng chung với con thú yêu thuơng của họ là con chó, con mèo…

Yêu thuơng thú vật, thân cận với thú vật lần hồi trở thành một chuẩn mực chung của nhân loại.

Hình ảnh của người VN bấy lâu nay đã bị thuơng tổn, nhất là ở các nước chung quanh. Nạn ăn cắp, nạn trồng cần sa, nạn mãi dâm, nạn chen lấn, nạn khạc nhổ, nạn ồn ào… đã làm cho thể diện của dân tộc này không còn gì ! Đi tới đâu ăn cắp tới đó. Tầng lớp nào cũng ăn cắp. Cho đến Kampuchia cũng trương bảng viết bằng chữ VN kêu gọi đề phòng ăn cắp, chứ đừng nói tới Thái Lan, Mã Lai, Singapour, Nhật… Họ viết bằng chữ VN chắc không phải là để cho dân của họ đọc rồi ! Ở các nước Châu Âu, như Anh, Đức, các nước Đông Âu… người Việt đã soán ngôi băng đảng mafia địa phương về nạn trồng cần sa. Đỉ điếm Việt Nam đã tràn đầy vỉa hè Mã Lai, Singapour… Cái xấu kể ra không hết !

Lại còn nạn ăn thịt chó. Một năm người VN ăn 5 triệu con chó (và uống 3 tỉ lít bia) ! Đây là con số kinh khủng. Tác hại tâm lý cũng kinh khủng, không phải là « bom tấn », mà là bom nguyên tử !

Tiếp tục đà này VN không chỉ sẽ bị gạt ra ngoài của dòng tiến hóa chung của nhân loại, mà còn bị xem là « cặn bã » dưới mắt các dân tộc láng giềng.

Theo tôi, vì quyền lợi chung của số đông (và tất cả), nhà nước cần phải có một bộ luật để điều hòa việc giết và ăn thịt chó. Nếu nhà nước không cấm được nạn ăn cắp, mãi dâm, khạc nhổ, chen lấn… thì có thể « luật hóa » việc giết và ăn thịt chó. Các nước TQ và Nam Hàn làm được, thì VN làm được.  


Xem thêm:
- Lý sự ngược
- Xứ ta tự do nhất quả đất!
- Câu chuyện 'vi-ta-min-gâu-gâu' sẽ đi về đâu?

MỘT CẶP QUÁI THÚ XUẤT HIỆN TẠI DI TÍCH ĐẶC BIỆT QUAN TRỌNG CẤP QUỐC GIA

Unknown | 9:01:00 PM | 0 comments

Đình Đại Phùng, xã Đan Phượng, huyện Đan Phượng, Hà Nội là một ngôi đình khang trang, bề thế, cổ kính có từ thời hậu Lê (thế kỷ XVII). Đình Đại Phùng phối thờ hai vị thần là Tích Lịch Hòa Quang và danh tướng Vũ Hùng. Tích Lịch Hòa Quang là thiên thần (một trong vị thần của tứ pháp: Mây-Mưa-Chớp). Vũ Hùng là nhân thần là danh thời vua Trần Hiển Tông.

Theo lời thần phả thì Đình Đại Phùng có từ thời Trần, song hiện nay kiến trúc nghệ thuật mang niên đại từ Thế kỷ XVII, XVIII, XIX và cả XX. Ta có thể nhận dạng ngôi đình được  làm quy mô lớn, trang trí đẹp vào thế kỷ XVII (Ngôi đại đình). Sang thế kỷ XVIII, XIX làm thêm tiền tế và hậu cung... nhiều lần tu bổ thêm.

Giá trị đặc biệt về kiến trúc đình Đại Phùng là tòa đại đình hình chữ nhất được làm toàn bằng gỗ xoan, hàng cột cái to lớn, người ôm không xuể.

Đặc biệt là các mảng chạm khắc gỗ phản ánh sinh hoạt của xã hội đương thời. Tiêu biểu là môtíp hoạt cảnh “Vinh quy bái tổ”. Đám rước về làng có cảnh ca công của lối hát ca trù truyền thống, các bức diễn tả hội làng đông vui với nhiều trò diễn xướng, trò chơi như: đấu vật, đá cầu...

Đặc sắc là các cảnh: Trai gái tình tự, tiên tắm đầm sen, uống rượu, đánh cờ… từ các loài vật linh thiêng như: Rồng, Phượng, Ngựa, Voi đến các con vật gần gũi với người như: Mèo, Thạch Sùng, Chim, Cá... đều được chạm khắc sinh động trong nội thất ngôi đình. Những tác phẩm điêu khắc đồ sộ, hoàng tráng trở thành không gian sinh hoạt vui vẻ, gần gũi, đầm ấm của làng quê Việt. 

Đình Đại phùng được Bộ Văn hóa-Thể-thao và Du lịch công nhận từ năm 1991 và xếp vào hạng Di tích đặc biệt quan trọng cấp Quốc gia.

Năm 2010, ngôi đình được trùng tu lớn, kinh phí trên 20 tỷ đồng, được gắn biển “Công trình kỷ niệm 1.000 năm Thăng Long-Hà Nội”. 

Theo Đình Đại Phùng - Minh Nhương

Đình Đại Phùng đẹp, có nhiều mảng chạm tuyệt tác của điêu khắc dân gian, nên chúng tôi thường ghé thăm. Vừa rồi, về lại Đại Phùng thì thật ngỡ ngàng vì cả một sân nhỏ trước cửa Tiền tế của đình giống như một cửa hiệu bày bán đồ đá mỹ nghệ. 





Chúng tôi không hiểu con vật này là con gì:






Không phải con NGHÊ, vì con nghê đá cổ xưa đang vẫn còn ở bậc thềm kia.

Cũng không phải con SƯ TỬ ĐÁ, vì hình dáng sư tử đầy ở các cửa trụ sở công ty ở Hà Nội và các tỉnh thành.

Không phải con LONG MÃ, vì con Long Mã trên lưng nó chở HÀ ĐỒ, gọi là "Long Mã tải Hà Đồ", và đi một cặp với: "Thần quy phụng Lạc Thư". 
Long mã tải Hà đồ
Thần quy phụng Lạc thư.
Long mã mang bức vẽ ở sông Hoàng Hà (a)
Rùa thần cõng bản viết ở sông Lạc Thủy (b)
(a) Theo lời giảng giải ở thiên Cố mệnh sách Thượng thư thì khi Phục Hy làm vua thiên hạ, có con vật đầu rồng mình ngựa (long mã) từ sông Hoàng Hà đi lên, trên lưng có một bức vẽ, Phục Hy đã dựa vào đây mà vạch thành tám quẻ (bát quái). Bức vẽ được gọi là “Hà đồ = bức vẽ ở sông Hoàng Hà”.
(b) Tương truyền sau khi vua Vũ trị thủy thành công, ở sông Lạc Thủy có con rùa thần nổi lên, trên lưng có hoa văn, vua Vũ đã theo đó sắp xếp thành chín khoảnh (cửu trù) vẽ chữ số từ 1 đến 9 gọi là “Lạc thư = bản viết ở sông Lạc Thủy”.
Hà đồ và Lạc thư là những phát minh quan trọng về dãy số tự nhiên (1, 2, 3…), đồng thời áp dụng nó vào việc tính toán (8 vạch, 64 quẻ…), mở rộng ra, có thể giải thích nhiều hiện tượng trước mắt và suy đoán những việc sẽ xảy tới trong cõi vũ trụ, nhân gian (tự nhiên, xã hội, con người). Kinh Dịch, Hệ từ hạ có câu: “Hà xuất đồ, Lạc xuất thư, thánh nhân tắc chi = sông Hoàng Hà xuất hiện bức vẽ, sông Lạc Thủy xuất hiện bản viết, thánh nhân lấy đó làm phép tắc (để cai trị nước, đem lại hạnh phúc cho con người). - Theo giải nghĩa của Tuấn Nghi và Tảo Trang trên Tạp chí Hán Nôm số 1 năm 1991.
Thế nhưng con vật ở Đình  Phùng lại đội đĩnh vàng (có ghi rõ  chữ Hán "kim" là vàng). Nếu nó là con Long Mã, thì hóa ra người ta đang nhạo báng Bát quái à? Thế ra là "LONG MÃ TẢI KIM NGÂN" à? Người dân Đại Phùng đâu dám nhạo báng thánh hiền như thế!

Liệu nó có phải là con KỲ LÂN, giống như con Kỳ Lân trong các đồ án trang trí ở cố  đô Huế chăng?



Hỏi ông bạn quý là TS Trần Đức Anh Sơn - nguyên Giám đốc Bảo tàng Mỹ thuật Cung đình Huế, xem con vật ở đình Phùng là con gì, có phải con Kỳ Lân Huế không? 

Xem ảnh xong, ông Sơn bảo thế này:   

Anh Son Tran Duc "Một pho tượng sai cả về hình dáng, tỉ lệ, kiểu thức tạo hình và vô cùng vụng về trong kỹ thuật chạm khắc. Trình độ tay nghề của thợ quá tệ, tương tự như trình độ văn hóa, sự hiểu biết và thẩm mỹ của kẻ đặt làm pho tượng "kỳ quặc thú" này và đã đưa nó về đặt tại đây. Rõ là đồ vừa ngu vừa điên".

Thạc sĩ Trần Hậu Yên Thế ở trường ĐH Mỹ Thuật là người tinh thông về các đồ án trang trí cổ mỹ thuật thì gọi là KỲ LÂN HIẾN NGỌC.

Thế Trần "Cái này là Kỳ lân hiến ngọc rất thịnh hành cùng với lão béo Thần tài hay được người Hoa đặt ở cửa hàng cửa hiệu, tiệm ăn".

Còn bác Nguyễn Viên thì bảo: 
Nguyễn Viên "Nhìn con Long Mã kia thật đáng thương. lẽ ra mặt của nó phải là mặt rồng nhưng mũi nó lại là mũi Chó, chẳng lẽ con này là linh vật mới xuất hiện (Cẩu Long Mã )".

Rút cục là nó là con gì?
NGHÊ - SƯ TỬ - LONG MÃ - KỲ LÂN - CẨU LONG MÃ?

Xin các vị cùng xem và tra cứu xem quái vật này là con gì? Gốc ở đây ra? Đó là chưa kể đến cái hình tam giác ở dưới bệ tượng là gốc từ đâu, hình như là gốc Khơ Me?

Được biết là cặp quái thú này vẫn còn đang ngự trước cửa đình Đại Phùng - xã Đan Phượng, huyện Đan Phượng, Hà Nội, là di tích được xếp hạng là Di tích đặc biệt quan trọng cấp Quốc gia.

Đôi quái thú này do một đại gia đình trong làng cung tiến năm 2010, và các cụ trong Ban Khánh Tiết và Hội Người cao tuổi cho biết đã có chủ trương đưa ra khỏi đình từ lâu, nhưng chưa biết sẽ đưa về Vườn Bách thú nào!
________________ 
Phụ lục:
ĐÌnh Đại Phùng trước trùng tu, mang dáng dấp thân thương, gần gũi


ĐÌnh Đại Phùng sau khi trùng tu, dáng dấp cổ kính với những đường cong chuẩn chỉ của Kiến trúc cổ đã không còn nữa hư hao ít nhiều:



Ngay từ bây giờ, hãy cùng chung tay 'nhặt rác'!

Unknown | 3:30:00 PM | 0 comments
>> Trung Quốc bắt tiếp 2 cố vấn của Chu Vĩnh Khang
>> Phá đường dây phim sex quy mô 132 tỉ đồng
>> Bộ quản về văn hóa "ngọng" tiếng Anh tại lễ ký với đối tác quốc tế
>> Kỹ sư “tay ngang” và chiếc máy đốt rác thải y tế
>> Bắt đối tượng lừa tiền hoàn cảnh Nhân ái trên báo Dân trí
>> Phó chủ tịch xã: Lương 5 triệu không đủ sống


TNO - Xã hội thuần nông của người Việt ngày xưa tạo một “thói quen” là đi “mót” sau mỗi một kỳ, một mùa thu gặt nông sản. Những người nông dân nghèo, những đứa trẻ con khi mót được lúa, ngô, khoai, sắn… bị rơi vãi hay còn sót lại trên cánh đồng, thửa ruộng thường mừng lắm, coi như được “bữa cơm”, kiếm được “cái ăn” trong ngày.

Việc đi mót ấy là biểu hiện của cái đói, cái nghèo, của sự túng thiếu, hay nhiều lúc chỉ là “chuyện tinh nghịch” của bọn trẻ. Thế nhưng, nếu như người chủ của những “chiến tích” lúa, ngô, khoai, sắn… phát hiện, bắt quả tang được, không khéo những người đi mót kia lại bị quở trách, la mắng, bị mang tiếng xấu…

Quay lại với câu chuyện đang rất thời sự là hiện tượng người Việt ăn cắp, tiêu thụ hàng ăn cắp ở Nhật và đám đông cùng nhau hôi bia, hôi nhãn, hôi dưa hấu… ở trong nước. Ở đây, khó có thể quy kết cho “cái đói, cái nghèo” để có thể “túng làm liều”, mà phải nhìn nhận một quán tính đâm lao của xã hội chạy theo cái “ăn” và “kiếm ăn”, của sự tiếp tay thừa nhận thỏa hiệp với tiêu cực, của những “căn bệnh” giáo dục đang đi vào thời kỳ “mãn tính”…

Xét riêng về phạm trù ăn cắp, nếu ai làm thử thống kê trong một ngày có bao nhiêu vụ mất trộm lớn, bé được báo về các đồn công an xã, phường trong cả nước, có thể tượng tượng ra được con số đó khủng khiếp như thế nào. Nhưng chuyện ăn cắp, tiêu thụ hàng ăn cắp của người Việt ở Nhật nói riêng và ở nước ngoài nói chung khiến dư luận xôn xao dậy sóng, ngoài việc lên án hành động xấu xa kia, nó còn bao hàm sự sĩ diện, tinh thần ái quốc, màu cờ sắc áo của dân tộc, của đất nước.

Tạm cho rằng người Nhật đã quá “dễ dãi” trong việc phòng chống trộm, quản lý hàng hóa khiến cho “lòng tham” có cơ hội phát huy, thì việc người Việt ăn cắp ở Nhật trở thành một “hiện tượng” là một dấu hỏi đáng suy ngẫm.

Tạm cho rằng tiếp viên hàng không là một nghề lịch lãm, sang trọng, lương cao mà phải “tiếp tay tiêu thụ hàng ăn cắp” thì quả thật là đáng xấu hổ. Nhưng ngược lại, thử làm phép tính ở trong nước có được bao nhiêu người không tiêu thụ hàng xách tay, không tiêu thụ hàng không rõ nguồn gốc xuất xứ, không tiêu thụ hàng qua trung gian “ăn trộm, ăn cắp”… Và hơn nữa, nếu như không có hệ thống, có đường dây, có tổ chức thì liệu những tiếp viên hàng không xinh đẹp và trẻ trung kia có đủ “bản lĩnh” đơn phương độc mã qua được “mắt thần” của những an ninh cửa khẩu.

Tạm cho rằng việc đám đông hôi bia, hôi trái cây… làm điều đáng phê phán, đáng lên án. Từ một tai nạn bất ngờ, một người, hai người rồi nhiều người cùng tham gia vào công việc “gom góp của thiên hạ cho riêng mình” một cách nhiệt tình, vui vẻ, hả hê. Trong đám đông “chung sức chung lòng” làm điều tiêu cực ấy có đủ mọi hạng người, đủ mọi ngành nghề, có cả người có học lẫn người vô học…

Ba điều “tạm” ở trên dẫn đến một nghi vấn rằng “phải chăng người Việt hiện nay đang rất dễ dàng thỏa hiệp với những tiêu cực?”. Và vì sao như vậy? Do lối sống thực dụng, chạy theo đồng tiền, đồng tiền lên ngôi khiến đạo đức, văn hóa và giáo dục xuống cấp, con người mất niềm tin, nghi ngờ lẫn nhau, thậm chí thiếu tử tế ngay với chính bản thân mình.

Nếu như câu chuyện người đi “mót” được đề cập ở đầu bài vì cái đói, cái nghèo mà phải chịu mang tiếng xấu thì câu chuyện “ăn cắp, tiêu thụ hàng ăn cắp, hôi của” mà báo chí đề cập gần đây không hẳn là “cái đói, cái nghèo” của vật chất mà có nguyên nhân từ “cái đói, cái nghèo” của văn hóa và lòng tự trọng. Hãy bắt đầu từ góc nhìn nhỏ nhất, góc nhìn của một gia đình, góc nhìn của một tế bào xã hội.

Không hiếm những người cha, người mẹ mong muốn những điều tử tế, tốt đẹp đến với con cái mình, nhưng song song với điều đó, họ sẵn sàng âm thầm bỏ “bao thư, phong bì” cho giáo viên chủ nhiệm hàng tháng để con mình đạt được “tài và đức” ổn định theo từng năm học…

Không hiếm những người cha, người mẹ mong muốn con mình thành đạt trong nghề nghiệp và tiền bạc, nhưng song song với điều đó, họ sẵn sàng bỏ một số tiền lớn để “chạy”, để “mua” cho con cái họ vào những công việc “hot”, có tiếng, có miếng, ổn định, lương cao.

Không hiếm những cụ ông, cụ bà khi ngồi lại đàm đạo với nhau, bức xúc, tức chí đập bàn, đập ghế vì nghe những thông tin tiêu cực trong xã hội, vì nghe những thông tin về quan tham ăn hối lộ, nhũng nhiễu hạch sách dân lành. Thế nhưng ngay trong gia đình, các cụ lại khá “gật gù, ưng bụng”, không cần “bận tâm, nghi ngờ” khi những đứa con của mình mua đất, xây nhà lầu, sắm xe hơi với “đồng lương chết đói”, và các cụ cũng thừa biết rằng các con của mình chỉ có một cái nghề duy nhất là cán bộ, công chức.

Ba điều “không hiếm” nhưng thiếu “tử tế” trên dẫn đến những điều “không hiếm” khác trong mọi mặt xã hội. Và vô cũng khập khiễng, mâu thuẫn nếu như áp đặt một lối phản biện suy luận một bề về khái niệm “tư cách”, “sĩ diện”, “vinh nhục”… Nhiều vị mặc véc-tông hay rao giảng cụm từ “đạo đức cách mạng”, thế nhưng, nếu như hỏi ngược lại “đạo đức cách mạng” cụ thể là gì thì có không ít vị lúng túng, rồi lại lý giải  vòng vo những điều cao siêu khó hiểu. Thật ra, “đạo đức cách mạng” đơn giản lắm, có nghĩa là “một cây kim, sợi chỉ cũng không được lấy của dân”…

Đồng ý rằng “có lửa mới có khói”, nhưng hãy tiếp nhận những thông tin “ăn cắp, tiêu thụ hàng gian, hôi của” trên một tinh thần khách quan, hết sức điềm tĩnh, so sánh đối chiếu với chính bản thân mỗi người. Mọi suy nghĩ cực đoan, quá đà khiến chúng ta càng thêm “mất điểm” với bạn bè các nước, thậm chí chính người Việt lại tự “kỳ thị” người Việt trong cái thiêng liêng nhất của ngữ nghĩa đồng bào.

Gào thét sự “cao quý của sen khi gần bùn” mà vẫn “bó tay” khi những “căn bệnh” văn hóa đang đi dần vào quỹ đạo “mãn tính” thì sự gào thét đó thật là vô dụng. Rác “văn hóa” cũng như rác môi trường, thật khó làm sạch nếu như không có sự chung tay đồng thuận của toàn xã hội. Khi có chuyện tiêu cực xảy ra, dân lại “đổ lỗi” cho quan trí, quan lại “đổ lỗi” cho dân trí, cứ đổ lỗi qua lại cho nhau, cho khách quan thực tại thì có khác nào người Việt mình tự “ăn cắp” niềm tin của nhau.

Ngay từ bây giờ, hãy chung tay “nhặt rác”, rác trong chính ngôi nhà của chúng ta.

MP


Xem thêm:
- "Bị gài vào thế rồi"
- Nói dối và khỏa thân
- PGS Văn Như Cương: Tiền đăng cai Asiad 18 xây được 3.000 cây cầu

LỄ HỘI TƯỞNG NHỚ QUỐC TỔ KHẮP NƠI LÀM PHƠI MẶT NHỮNG KẺ VÔ HỌC

Unknown | 6:05:00 PM | 0 comments

Nhảy, lắc "bốc lửa" trong khuôn viên khu di tích đền Hùng
Thứ Tư, 09/04/2014 - 06:46 

(Dân trí) - Ngay trong khuôn viên linh thiêng của khu di tích Đền Hùng, rất đông nam thanh nữ tú nhảy lắc "điên cuồng" trong tiếng nhạc sàn đinh tai nhức óc kéo dài nhiều giờ đồng hồ.





Dọc lối vào khu di tích Đền Hùng, các địa phương trong tỉnh Phú Thọ dựng những lán trại văn hoá giới thiệu truyền thống, bản sắc tới khách thập phương. Nhưng đi ngược lại mục đích đó, trại văn hoá của huyện Hạ Hoà lại biến thành một sàn nhảy. Rất động nam thanh nữ tú nhảy lắc "điên cuồng" trong tiếng nhạc sàn đinh tai nhức óc kéo dài nhiều giờ đồng hồ.

Trọng Trinh
LÀM ĐẾN THỨ TRƯỞNG BỘ NGOẠI GIAO - Chủ nhiệm Ủy ban Nhà nước về người Việt Nam ở nước ngoài MÀ Nguyễn Thanh Sơn CHƠI QUẢ ÁO KẺ CA RÔ CỘC TAY, KHÔNG CÀI CÚC CỔ ĐI LỄ QUỐC TỔ. TAY CHẮP THÌ XÒE TÓE RA THẾ KIA ?
NGUYÊN VĂN CHÚ THÍCH ẢNH: "Ông Nguyễn Thanh Sơn, Thứ trưởng - Chủ nhiệm Ủy ban Nhà nước về người Việt Nam ở nước ngoài (Bộ Ngoại giao, áo cộc xanh) dẫn đầu đoàn đại biểu kiều bào tham dự chương trình Lễ giỗ Tổ Hùng Vương." http://img.v3.news.zdn.vn/.../abh.../2014_04_08/TMK_5310.jpg
Xem tin bài tại đây:
Chiều 8/4, đoàn Việt kiều đại diện 70 nước và các vùng lãnh thổ trên toàn thế giới đã dâng hương Lễ hội giỗ Tổ tại Việt Trì, Phú Thọ. 
.

Vua Hùng mua bán gì ở đây?
CÙNG TRÊN BÁO CỦA BỘ TT&TT:
- Giỗ tổ Vua Hùng 2014: Trang trọng, thành kính và tiết kiệm
“Toàn bộ các hiện vật dâng tiến sẽ được thẩm định, xem xét một cách cẩn trọng, và sẽ không còn những sản phẩm "khủng" như mọi năm. (http://infonet.vn/gio-to-vua-hung-2014-trang-trong-thanh-kinh-va-tiet-kiem-post125048.info)
- Đền cổ nhất VN gói bánh chưng "khổng lồ" cúng Giỗ Tổ Hùng Vương
Chiếc bánh chưng có kích thước 2,5mx2,5mx80cm, khối lượng nặng 5,7 tấn gói tại đền Quốc Mẫu Âu Cơ, xã Hùng Cường, Kim Động, Hưng Yên đã được tổ chức kỷ lục Việt Nam xác nhận là chiếc bánh chưng lớn nhất cả nước tới nay. http://infonet.vn/den-co-nhat-vn-goi-banh-chung-khong-lo-cung-gio-to-hung-vuong-post125078.info
- Quá trình gói bánh chưng "khổng lồ" trên 5 tấn ở Hưng Yên http://infonet.vn/qua-trinh-goi-banh-chung-khong-lo-tren-5-tan-o-hung-yen-post125082.info
Nguồn: Dân trí và Fb Nguyễn Hồng Kiên 

Tễu: Vừa mới hoan hô hôm trước, mà giờ lại ra nông nỗi này!

Đọc thêm trên báo Thanh Niên: 
Làm bánh chưng 5 tấn cúng Quốc mẫu Âu Cơ

(TNO) Phật tử chùa Hoàng Xá (TP Hưng Yên, tỉnh Hưng Yên) đã cùng nhau gói cặp bánh chưng 5 tấn, bánh dày nặng 0,5 tấn để làm lễ dâng hương cúng giỗ Quốc mẫu Âu Cơ.
 
bánh chưng khổng lồ giỗ tổ Hùng Vương
Người dân và du khách thập phương đến chùa chiêm ngưỡng bánh chưng khổng lồ - Ảnh: Dương Yến

Cặp bánh khổng lồ này được phật tử chùa Hoàng Xá, xã Hùng Cường, thành phố Hưng Yên, tỉnh Hưng Yên dâng lên đền Quốc mẫu Âu Cơ từ ngày 6.4. Chiếc bánh chưng được gói nguyên khối có trọng lượng 5 tấn. Bánh có chiều dài 2,6 mét; rộng 2,6 mét; cao 0,8 mét. Bánh được làm từ 3 tấn gạo; 0,3 tấn đỗ xanh; 0,3 tấn đường và gói bằng 0,6 tấn lá dong và 0,3 tấn lá chuối 0,3 tạ lạt tre. Bánh được nấu trong 3 ngày 3 đêm bằng chiếc nồi được làm từ 0,8 tấn tôn, sau đó đưa lên thờ tại đền Quốc mẫu Âu Cơ.

bánh chưng khổng lồ giỗ tổ Hùng Vương Chiếc bánh dày nặng 0,5 tạ dâng lễ tại Đền Quốc mẫu Âu Cơ - Ảnh: Dương Yến

 bánh chưng khổng lồ giỗ tổ Hùng Vương
Mỗi phần bánh được gói thành từng gói nhỏ để chia lộc cho khách đến chùa  - Ảnh: Dương Yến

Lễ hội đền Quốc mẫu Âu Cơ tại xã Hùng Cường diễn ra từ ngày mùng 8 - 10.3 âm lịch hàng năm trùng với lễ giỗ tổ Hùng Vương 10.3. 

Sau 2 ngày thờ tại đền Quốc mẫu Âu Cơ cho người dân địa phương, khách thập phương chiêm ngưỡng, từ ngày 8 - 9.4 từ ngày 9 - 10.3 âm lịch, bánh sẽ được cắt thành từng phần nhỏ tản lộc cho khách ghé đến chùa.
Dương Yến

Âm nhạc kỳ quái phát loa công suất lớn tại trước cửa đình Bình Đà (xã Bình Minh, huyện Thanh Oai, HÀ NỘI) thờ Quốc tổ Lạc Long Quân trong ngày lễ hội: 
Xung quanh treo cao đèn lồng Tàu

HÀ NỘI: DI TÍCH BỊ TÀN PHÁ NHIỀU, DO LỖ HỔNG NHẬN THỨC CỦA QUAN CHỨC

Unknown | 8:09:00 AM | 0 comments
Di tích Hà Nội liên tục bị xâm hại: 
Lỗ hổng từ quản lý đến nhận thức
Chủ Nhật, 06/04/2014 11:01

(Thethaovanhoa.vn) - Khi vụ việc của chùa Trăm Gian, làng cổ Đường Lâm, chùa Chàng Sơn vừa lắng xuống thì từ đầu năm đến nay, trên địa bàn Hà Nội liên tục xảy ra tình trạng xâm hại di tích. Thời gian ngắn, số lượng vụ xâm hại nhiều với các mức độ nặng nhẹ khác nhau, khiến người ta đặt câu hỏi về công tác quản lý di tích và nhận thức của những người liên quan.

3 tháng, 5 vụ “lình xình” liên quan di tích

Từ đầu năm đến nay, thời gian vỏn vẹn ba tháng nhưng có tới 5 vụ xâm hại hoặc tác động không tốt đến di tích. Như việc tự ý đưa tượng Phật Dược Sư vào di tích lịch sử Quốc gia chùa Bà Đá (quận Hoàn Kiếm); tự ý đưa và tiếp nhận ngựa sắt, roi sắt, áo giáp sắt vào di tích lịch sử Quốc gia đặc biệt đền Phù Đổng (huyện Gia Lâm); lấy trộm 4 thanh gỗ sưa ở Quán thờ thôn Cựu Quán (huyện Hoài Đức) đem bán; tự ý thay đổi một số thiết kế và thi công chưa đảm bảo kỹ thuật, mỹ thuật tại đình Quang Húc (huyện Ba Vì) và xây dựng bình phong không đúng mỹ thuật rồi tự ý phá bỏ khi cơ quan chức năng yêu cầu tạm dừng thi công tại lăng Ngô Quyền (thị xã Sơn Tây). 

Nhà 3 tầng ở làng cổ Đường Lâm

Các vụ việc trên không chỉ gây bức xúc trong dư luận mà chính các cơ quan quản lý văn hóa cũng đau đầu giải trình, rồi sửa sai. Sau đấy, tất cả di tích trên đều đưa về nguyên trạng ban đầu nhưng vẫn như một tấm áo vá vai hoặc để lại vết mờ sau khi đã tẩy rửa.

Lý do không thể phủ nhận là công tác quản lý của các cơ quan chức năng còn hạn chế, buông lỏng, tạo lỗ hổng để các vi phạm liên tục diễn ra. Theo quyết định 12 của UBND thành phố Hà Nội về điều chỉnh phân cấp một số vấn đề kinh tế xã hội trên địa bàn thành phố, thì các di tích trên thuộc sự quản lý của các quận, huyện, thị xã. Tại các di tích đều có Ban quản lý với sự tham gia của chính quyền địa phương, các đoàn thể và người trông coi di tích.

Với cơ cấu nhân lực như vậy, cộng với hàng năm quận, huyện, thị xã đều tập huấn Luật Di sản văn hóa, các thông tư, quy định tới những người liên quan thì không thể nói thiếu hành lang bảo vệ di tích. Duy chỉ có điều, vi phạm vẫn cứ xảy ra và đến lúc đấy, các cơ quan chức năng mới giật mình. Điều đó có thể hiểu, chính quyền địa phương thiếu sâu sát trong công tác quản lý, giám sát chưa chặt chẽ khiến các di tích bị xâm hại hoặc bị tác động không tốt.

Pho tượng được giống sư trụ trì Thích Minh Phượng chùa Chân Long tại Chàng Sơn

Về phía cơ quan quản lý Nhà nước về di tích, ông Trương Minh Tiến, Phó Giám đốc Sở Văn hóa Thể thao và Du lịch Hà Nội cũng thừa nhận: “Sở cũng có một phần trách nhiệm, bởi khâu tham mưu của ngành với các cơ quan quản lý cao hơn chưa kịp thời, công tác thanh tra, kiểm tra chưa thường xuyên, liên tục”.

Khi công tác quản lý còn nhiều lỗ hổng thì nhận thức của những người liên quan trong việc bảo tồn di tích cũng chưa tốt, từ người trong ban quản lý, người trông coi di tích và cả những người dân. Họ nghĩ đơn giản, có người hảo tâm tiến cúng hiện vật thì tiếp nhận, đồ thờ tự muốn thì đưa vào di tích, thay đổi thiết kế trong trùng tu di tích cũng không ảnh hưởng gì… Thế nên, đơn vị thi công đình Quang Húc mới tự ý thay thanh xà ngang với hoa văn tinh xảo bằng một thanh xà mới theo kiến nghị của người dân, thay đôi nghê trên khám thờ bằng nghê mới có kích thước lớn hơn, thay các con kìm bằng đất nung trên mái đình thành con kìm xi măng… Mà những chi tiết này không có trong thiết kế đã được Bộ Văn hóa Thể thao và Du lịch thỏa thuận.
Rồi chuyện đưa ngựa sắt, áo giáp sắt, roi sắt vào đền Phù Đổng được xin phép UBND xã Phù Đổng mà xã lại không báo cáo lên huyện Gia Lâm nên cả huyện, thành phố và Bộ Văn hóa Thể thao và Du lịch không biết. Trong khi đó đền Phù Đổng là di tích cấp Quốc gia đặc biệt, việc đưa hiện vật vào di tích phải tuân thủ các quy trình chặt chẽ. Hay ông Trưởng thôn, Ban khánh tiết và thủ từ trông nom Quán thờ thôn Cựu Quán dỡ mái Quán thờ lấy bốn thanh gỗ sưa bán với giá 1,2 tỷ đồng không công khai dân chủ, thống nhất với nhân dân trong thôn.

Giải pháp nào hạn chế sự xâm hại di tích

Di tích vốn là nơi chứa đựng tín ngưỡng tâm linh của nhân dân, do vậy, các vụ việc xâm hại đến di tích thời gian qua không chỉ ảnh hưởng trực tiếp đến di tích, vi phạm Luật Di sản Văn hóa còn gây bức xúc trong nhân dân. Để bảo tồn và phát huy các giá trị của di tích, ông Trương Minh Tiến, Phó giám đốc Sở Văn hóa Thể thao và Du lịch Hà Nội cho biết: Tới đây, Sở tham mưu cho thành phố quản lý tốt hơn các di tích trên địa bàn, thực hiện tuyên truyền rộng rãi Luật Di sản Văn hóa cho chính quyền cơ sở, cộng đồng dân cư để nhân dân cùng hiểu, cùng nhau bảo tồn di tích. 

Tượng Phật Dược Sư vào di tích lịch sử Quốc gia chùa Bà Đá (quận Hoàn Kiếm)

Trong quá trình tuyên truyền Luật, cần điều chỉnh nội dung, chọn nội dung liên quan đến quản lý di tích để các xã, phường, thị trấn và người trông nom di tích, người dân hiểu rõ hơn nghĩa vụ của mình. Làm thế nào để vận động nhân dân tham gia bảo tồn, phát huy giá trị di tích và đó cũng là mục tiêu quan trọng trong bảo tồn di tích. “Tới đây chúng tôi cũng tham mưu cho Thành phố ban hành nội dung cụ thể về quản lý di tích, trách nhiệm của sở, ngành, quận, huyện, thị xã, phường, xã để triển khai đồng bộ trên toàn thành phố” – Ông Trương Minh Tiến nhấn mạnh.

Qua các sự việc trên, Sở Văn hóa Thể thao và Du lịch Hà Nội cần tăng cường hơn nữa việc quản lý di tích, tiếp nhận, tu sửa đồ thờ tự trong di tích. Sở sẽ phối hợp với các địa phương kiểm kê, xác nhận từng di tích về hiện trạng để cố gắng giữ lại yếu tố gốc. Trong khi chờ quy chế nâng cao hiệu quả quản lý di tích trên địa bàn, Sở cũng yêu cầu các địa phương không tiếp nhận hiện vật mới khi chưa biết hiện vật đó có phù hợp với di tích hay không, địa phương nào cố tình vi phạm sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm. Đặc biệt, các tổ chức, cá nhân tham gia đóng góp trong tu bổ, tôn tạo, phát huy giá trị di tích, cung tiến hiện vật cũng cần tìm hiểu việc mình làm có phù hợp với giá trị di tích, phù hợp với Luật Di sản Văn hóa hay không?

“Con thú lạ” trên bình phong ở lăng Ngô Quyền. Ảnh: Phạm Mỹ

Vẫn biết việc bảo tồn tốt di tích trên cơ sở xiết chặt quản lý, thay đổi nhận thức của người liên quan còn lâu dài, nhưng các sự việc xảy ra vừa qua chính là bài học để các nhà quản lý văn hóa giám sát, kiểm tra chặt chẽ hơn.

Đinh Thị Thuận

Ô HÔ! GIÁO SƯ AHLĐ VŨ KHIÊU TỪ CÕI TIÊN VỀ GIÁNG BÚT Ở BÌNH ĐÀ

Unknown | 8:18:00 PM | 0 comments

Hình ảnh tấm bia đá ở Đình Bình Đà. chụp sáng 5.4.2014 (tức 6.3 âm lịch năm Giáp Ngọ). Trên bia khắc bài văn "Giáng Bút" của Giáo sư - Anh hùng Lao động VŨ KHIÊU:

"Giáo sư, anh hùng lao động Vũ Khiêu đã giáng bút áng văn tuyệt tác 
ca ngợi công đức của Quốc tổ Lạc Long Quân
.
Vinh quang thay!
Trên đất Bình Đà
Dưới trời Hà Nội.
Lục long triều hội.
Lưỡng phượng giao phi.
Mảnh đất thần kỳ.
Mạch nguồn thiên phú.
"Vi Bách Việt Tổ” - trước cửa đền bức đại tự còn lưu
Một tấm phù điêu - Hình Long Quân ngàn năm vẫn tỏ.
Cho hay quốc tổ: tự buổi xưa lập ấp dựng làng
Đại Việt khởi nguyên: tại Bình Đà địa linh nhân kiệt

Vĩ đại thay! 
Đất thiêng Hồng lạc, một đấng anh hùng.
Trời biển vẫy vùng kinh bang tế thế
Sớm khuya sá kể trợ giúp nhân dân.
Diệt quái trừ tinh, xứng danh hào kiệt.
Ngàn năm đại việt, vang vọng thâm ân.
Đức Lạc Long Quân phương danh bất diệt! 

Còn nhớ thủa: (thưở)
Tiên rồng kỳ ngộ tài sắc tương phùng.
Đôi lứa anh hùng nên duyên chồng vợ.
Đất rồng chầu phượng múa - Phật chở che: Trăm trứng – Trăm con
Nơi hổ phục long bàn – Trời phù trợ Trăm miền – Trăm họ
Đây núi cao vượt mọi nguy nan
Kia biển rộng trải muôn gian khó
Hai miền xuôi ngược kết đoàn.
Bốn mặt giang san rộng mở
Gò Tam Thai mộ thiêng Quốc Tổ
Đất Hiền Lương quốc mẫu về trời

Chúng con nay: 
Chút hương hoa: tấc dạ chân thành
Tưởng công đức: kính dâng một lễ.
Hơn bốn ngàn năm, con Lạc, cháu Hồng.
Nguyện nối tổ tông nêu cao đạo lý.
Sơn hà thịnh trị, nhân nghĩa sáng ngời đã trải bao đời, anh tài dũng kiệt.
Toàn dân đoàn kết, mở rộng yêu thương.
Bè bạn muôn phương, giao lưu thi thố.
Tương lai rực rỡ, truyền thống vẻ vang
Lớp lớp cháu con, tu nhân dưỡng trí.
Đất Bình Đà ngút ngàn linh khí
Đền Nội thiêng bát ngát hoa hương
Đồng bào khắp chốn mười phương.
Cùng cúi lậy dâng hương Quốc tổ" 
____________________

TS. Sử học Nguyễn Hồng Kiên bình:
Mớ lạy ông Khiêu họ vũ !   
Giờ nhà cháu mới biết xứ Đoài là VÙNG BIỂN. 
Lại được MỞ MẮT rằng: Hùng Hiền vương ẻ ra Hùng Quốc vương...Mà NHÀ NƯỚC VÀ THÀNH PHỐ HÀ NỘI đã xếp hạng bức phù điêu "(đã nghìn năm tuổi)tạc hình Quốc tổ mặc áo hoàng bào cùng các Quan Lạc hầu, Lạc tướng dự hội dua thuyền..." LÀ BẢO VẬT QUỐC GIA CHƯA NHẺ ?

Nhà sử học Đặng Hùng (Thái Bình): Không còn gì để nói:bởi lời giới thiệu đã quá bịa đặt thêm thắt quá nhiều ....đúng là người ngày nay đang viết hộ sử cho người ngày xưa...

TS. Nguyễn Xuân Diện: 
Cụ PR cho Bình Đà kinh quá: "Đại Việt khởi nguyên: tại Bình Đà địa linh nhân kiệt". Hóa ra bây giờ cả nước mới ngã ngửa ra vì nơi khởi nguyên của Đại Việt ta là Bình Đà.

"Gò Tam Thai mộ thiêng Quốc Tổ" - Thưa cụ, chiều hôm mùng 3.4 mới rồi, các cơ quan chức năng đã đình chỉ, yêu cầu phá bỏ phần đang xây dở đã vài vạn gạch, không cho phép xây mả Quốc tổ nữa ạ. Vì chưa có khai quật Khảo cổ học, thưa cụ!

Về MỘ LẠC LONG QUÂN, xin xem bài viết này của nhà biên khảo Phan Duy Kha: Phát hiện mộ Lạc Long Quân: Lại một thông tin giật gân

"Đền Nội thiêng bát ngát hoa hương - Cụ đã gần 100 tuổi, cụ đừng nhao theo đám quan chức thời nay biến Đình thành Đền, thế có khác gì cướp đình của dân làng Bình Đà. 

Tại sao lại đổi từ Đình thành Đền: Ấy là vì nếu để là Đình thì không "thổi" được di tích (cùng lắm chỉ có dự án trùng tu khoảng 10-20 tỷ), phải là Đền mới xin được dự án mở rộng quy mô đền với kinh phí vài trăm tỷ đồng, mới móc tiền ngân sách để nâng cấp lễ hội (nghe nói cái lễ hội dọn đường lần này của ông Bùi Quang Thắng được chi 10 tỷ đồng). Đình thì chỉ là hội làng, mà hội làng thì chỉ là hội làng. Phải Đền thì mới hội vùng, hội quốc gia được!  

Làng bị cướp đình, Dân bị cướp hội. Mà cướp rất tinh vi. Làng Bình Đà bên trong thì có ĐÌNH, bên ngoài thì có ĐỀN, tạo thành kết cấu quy hoạch ĐÌNH NỘI, ĐỀN NGOẠI (Đình Trong - Đền Ngoài). Đình làng Bình  Đà thờ Quốc tổ Lạc Long Quân. Bên cạnh đó, làng có ngôi ĐỀN thờ Hoàng tử Linh Lang nhà Lý. Đền này gọi là ĐỀN NGOẠI, để phân biệt với ĐÌNH TRONG (ĐÌNH NỘI) tức là Đình làng Bình Đà. Lợi dụng sự khúc khuỷu đó, ĐÌNH LÀNG Bình Đà được biến thành ĐỀN NỘI, rồi ĐỀN ĐỨC QUỐC TỔ LẠC LONG QUÂN. 

Mới nhất, hôm mùng 3.4, trên cũng yêu cầu gỡ hết băng rôn về "Đền thờ Quốc tổ " treo la liệt hai bên đường 21 B rồi cụ ạ! 
Mời cụ xem 2 tấm ảnh để biết họ đã xóa đình như thế nào?

 Biển ghi ĐÌNH NỘI

 Họp báo biến thành ĐỀN THỜ

Có thật "Bức phù điêu tạc hình Lạc Long Quân từ 1000 năm trước"?. Thưa cụ, đây đúng là một bức phù điêu rất đẹp, rất quý, nhưng bức phù điêu sơn đắp này chỉ có niên đại thế kỷ 17- 18.  Cụ ủn niên đại lên kinh quá!

Còn chuyện Giáng bút, thì là:

Đọc lời giới thiệu rằng: "Giáo sư, anh hùng lao động Vũ Khiêu đã giáng bút áng văn tuyệt tác ca ngợi công đức Quốc tổ Lạc Long Quân" thì cháu suýt nữa thì lăn đùng ra đấy ạ. Vì chỉ có các bậc Tiên - Phật - Thánh - Thần hoặc các bậc tiên tổ (đã quy tiên) thì mới có "giáng bút". Viết thế khác nào nó rủa cụ đã quy tiên?!! Trời ơi! Cay nghiệt làm sao!

Trong các nghi lễ của người Việt thời trước, có một không gian nghi lễ khá đặc biệt rất đáng để ý là thiện đàn. Ở đấy diễn ra một  hình thức sinh hoạt văn hóa tâm linh độc đáo là giáng bút - một hiện tượng văn hoá tâm linh có thực trong xã hội Việt Nam, tức là cầu Thánh - Thần - Tiên - Phật cho mình những bài thơ, thông qua một người có năng lực đặc biệt.

Giáng bút là hiện tượng “nhập thần” trong đó thực hiện nghi lễ cầu cúng để mong muốn có sự phán truyền dạy dỗ của thần linh thông qua văn tự (Hán Nôm) mà thư viện Viện Hán Nôm hiện đang lưu trữ 254 cuốn thơ văn giáng bút, với hàng vạn bài thơ, bài văn. 

Mời chư vị đọc bài này: "100 năm trước: Thương nòi giống, Thần tiên giáng bút".  

Nghiên cứu về Giáng bút từ năm 1999 đến nay, cháu chỉ mới thấy có một người còn đang sống mà đã Giáng bút là Giáo sư Tiến sĩ Hoàng Quang Thuận, và hôm nay, được mở mắt ra lần nữa, được biết Cụ cũng "giáng bút".

Ô hô! Ai tai!