Showing posts with label tam-su. Show all posts
Showing posts with label tam-su. Show all posts

Bi hài chuyện nữ bác sỹ khám cho đàn ông

Unknown | 4:04:00 PM | 0 comments
Những đấng mày râu đang phải gõ cửa phòng nữ bác sỹ vì "cậu bé" đang có vấn đề.
Một buổi sáng tại BV Việt Đức, dãy ghế trước cửa phòng khám Nam khoa có 5 người đàn ông ngồi chờ. Họ làm mọi người chú ý bởi người thì đeo khẩu trang kín mít, người đội mũ bảo hiểm, mũ lưỡi trai, người cầm tờ báo che mặt... Hóa ra đó là những đấng mày râu đang phải gõ cửa phòng bác sỹ vì "cậu bé" đang có vấn đề.

Khi bác sỹ nữ khám "của quý"

"Cậu nhỏ" của Q bị ngứa, mọc mụn lấm tấm đã từ lâu, nghĩ đến bệnh viện khám thì xấu hổ liền dùng các loại thuốc bôi, nước lá... nhưng vẫn không khỏi. Bệnh ngày càng trầm trọng, Q đành đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai đến phòng khám da liễu của Bệnh viện Da liễu Hà Nội để khám bệnh.


Trước khi vào BV, Q nhìn trước nhìn sau sợ người quen bắt gặp. Bước vào phòng thì ôi thôi, một nữ bác sỹ trẻ nhìn bệnh nhân tươi cười. Nghe bác sỹ nói phải cởi quần, Q giật bắn người, đến lúc khoe "cậu nhỏ" để bác sỹ khám, mặt Q đỏ như gấc, bác sỹ hỏi mà chỉ nói lắp bắp được vài câu.

May mà cô bác sỹ trẻ rất vui tính nên Q đã nhanh chóng thoát khỏi cảm giác xấu hổ, cầm đơn thuốc ra khỏi phòng mà tay chân vẫn run. Về uống và bôi 1 tuần sau khỏi hẳn, không phải tái khám.

Bác sỹ nữ khám nam khoa là nỗi run sợ của rất nhiều đàn ông. Nguyễn Văn T gặp tình huống éo le hơn nhiều. "Cậu nhỏ" bị sưng đau, nghĩ là bệnh sẽ tự khỏi, mấy ngày sau T hoảng hồn vì thấy một bên "quả cà" sưng to bằng... quả trứng ngỗng. Đến BV khám, thấy thấp thoáng cô bác sỹ, T liền quay về. Hai ngày sau người phát sốt vì đau quay lại BV vẫn thấy cô bác sĩ ấy khám nên đành liều bước vào.

Lúc để lộ ra "của quý" sưng phù trước mắt cô bác sỹ, T chỉ muốn đeo mo vào mặt, nhưng bác sỹ rất tận tình khám và pha trò: "Ngày mai anh mới đến khám thì có nguy cơ thành... thái giám đấy!". Sau khi siêu âm, chụp chiếu, thử máu, nước tiểu... T được bác sỹ xác định bị viêm mào tinh hoàn, không phải cắt, nằm viện tiêm thuốc 2 tuần là ổn.

Tuy nhiên, bác sỹ nữ khám nam khoa cũng rơi vào những tình huống trớ trêu. Hơn 2 năm làm ở phòng khám, gặp gỡ bao nhiêu bệnh nhân là bấy nhiêu lần bác sỹ Lan - từng làm ở phòng khám nam khoa BV Việt-Đức - được trực tiếp mục sở thị những tình huống bi có, hài có mà không thể nào quên được. Việc gặp bệnh nhân có những câu hỏi trái khoáy, những câu hỏi rất ngây ngô cũng không phải là ít.

Bác sỹ Lan còn nhớ, có trường hợp bệnh nhân nam còn là thanh niên trẻ, vừa mới kết hôn nhưng đã gặp trục trặc trong chuyện chăn gối nên tỏ vẻ rất lo lắng, đến mong bác sỹ khám tận mắt.

Ấy vậy mà, khi vừa bước chân vào phòng khám, thấy vị bác sỹ là nữ thì mặt đỏ tía tai, đứng bất động trong mấy phút, bảo cởi quần ra để khám mà anh chàng cứ loay hoay, mãi không dám cởi.

Rồi khi đã cởi xong, hai tay anh cứ giữ khư khư, nắm chặt "của quý", nhất quyết không dám bỏ ra. Anh này còn đề nghị bác sỹ có thể nhắm mắt vào khám được không (!?).

Sau một hồi giải thích mới đồng ý cho bác sỹ khám, hóa ra, cậu thanh niên này mất vệ sinh, không chịu làm sạch cho "cậu nhỏ" nên cô vợ ở nhà mới không dám gần gũi chồng. Sau khi thấy bác sỹ nói vậy, cậu thanh niên đỏ mặt, ngượng hơn cả lúc đầu mới vào.

Những lời cầu cứu lúc nửa đêm

Sau này BS Lan chuyển sang làm việc cho trung tâm tư vấn về sức khỏe tình dục thì cũng là lúc chị và các đồng nghiệp phải nhận được những cú điện thoại gọi đến lúc nửa đêm nhờ tư vấn, hỏi han những triệu chứng hay những trục trặc về cơ quan sinh dục, hoặc những vấn đề chốn phòng the.

"Ngày đầu còn chưa quen lắm với việc bị đánh thức dậy lúc nửa đêm, nhưng dần tôi cũng quen. May mà tâm lý mình vững nên mới có thể bình tĩnh trước những câu hỏi ngu ngơ, thậm chí không có vấn đề gì mà người bệnh cứ cuống lên như cháy nhà, rồi cả những chuyện vợ chồng tế nhị cũng được nhờ giải đáp lúc nửa đêm" - bác sỹ Lan nói.

Những câu chuyện giữa đêm hôm khuya khoắt luôn để lại cho BS Lan những kỷ niệm khó quên. Chị kể: Có lần, vừa lên giường chợp mắt được độ nửa tiếng, bỗng có bệnh nhân gọi điện đến, khóc lóc sụt sùi trên máy.

Rõ ràng là giọng con trai, mà vừa nói được vài câu đã khóc: "Sao của cháu vừa lên được tí lại xỉu ngay ạ? Cả đêm nay cháu chưa làm ăn được gì, vợ cháu đang giận rồi, cháu không biết làm thế nào".

Đã thế, cậu này còn dọa bác sỹ, nếu không giúp, cậu ấy sẽ uống 30 viên thuốc ngủ đã chuẩn bị sẵn để chết cho bác sĩ xem. Vừa buồn cười, vừa hoảng hồn trước cậu thanh niên, chỉ lo cậu ấy làm liều, nên bác sỹ Lan vừa phải nhẹ nhàng khuyên nhủ, vừa phải hỏi han để tìm ra cách giải quyết. Sau đó, phải mất tới gần nửa tiếng, cậu này mới chịu nghe và cúp máy đi ngủ.

Lại một lần khác, chị còn bị cả một cặp vợ chồng đang trong đêm tân hôn gọi điện nhờ sự trợ giúp. Vừa cất tiếng alô thì cậu thanh niên đầu dây bên kia đã liếng thoắng trình bày một hồi, yêu cầu bác sỹ "dạy" cho cậu từng bước trong việc quan hệ, từ màn dạo đầu tới màn nhập cuộc như thế nào.

Buồn cười khi cậu ta cứ liên tục hỏi "làm sao cái của cháu cứ bé xíu, không to lên được", rồi khẩn khoản van xin bác sỹ chỉ cụ thể cho từng bước một...

Cũng có những cuộc gọi điện lúc nửa đêm của những kẻ mắc bệnh thích khoe "của quý", thích được nói chuyện về sex.

Một lần có cuộc điện thoại của một người đàn ông, nhưng lại nói với giọng ẻo lả, mời gọi. Người này trình bày tường tận về "cậu nhỏ" đang ở trạng thái thế nào, đang cảm thấy ra sao..., chỉ nghe qua là nhận ra ngay giọng của dân đồng tính, đang có ham muốn tình dục và đang cố tình làm trò với bác sỹ.

Có thể nói có vô số những câu chuyện bi hài khi các bác sỹ nữ chữa bệnh cho đàn ông. Phải thật can đảm, yêu nghề và khéo léo, các bác sỹ nữ mới có thể đối mặt với những căn bệnh của "cậu bé" mà đàn ông luôn cho rằng đó là sức mạnh và rất ít khi dám thừa nhận nó bị ốm yếu.

Làm vợ bé còn hơn lấy chồng nghèo

Unknown | 4:01:00 PM | 0 comments
Tôi yêu anh ấy nhưng đành chia tay vì anh quá nghèo. Tôi chấp nhận làm vợ hai người khác.
Hiện tại, tôi đang có một gia đình tương đối hạnh phúc. Tôi hài lòng về cuộc sống của mình dù đôi lúc nghĩ về những gì đã qua trong quá khứ, tôi có chút chạnh lòng. Tôi đã đọc những tâm sự, chia sẻ trong mấy bài viết Buồn lòng lấy phải vợ nghèo; Vợ lên giường với sếp để nuôi tôi...và vì thế tôi muốn viết những dòng này để kể về câu chuyện của cuộc đời mình.

Tôi biết, khi tôi viết những dòng này, ai đó đọc có thể sẽ ngay lập tức quy kết tôi và những người như tôi là tham vàng bỏ ngãi, là kẻ hám lợi mà phụ bạc người tình. Nhưng cũng giống như tình cảnh của mấy người trong các bài viết trên, khi cái nghèo bủa vây lấy, khi cuộc sống tù tùng bó hẹp thì cái gọi là tình yêu, giá trị tinh thần nó thực sự khó mà tồn tại được. Tôi đã quyết định đoạn tuyệt với người đàn ông mà tôi yêu thương trong 5 năm trời để làm vợ hai của một người hơn mình nhiều tuổi. Nhưng vào lúc đó, tôi không còn sự lựa chọn nào khác.

Xin đừng vội kết luận tôi là kẻ lợi dụng, hám lợi bởi vì nếu như thế thì tôi đã không yêu người đàn ông của mình tới 5 năm trời. Nếu tôi tham lam như vậy thì ngay từ đâu đã không bao giờ tôi đồng ý yêu một người không giàu có như anh ấy. Khi tôi nhận lời yêu anh, thậm chí tôi còn bỏ qua rất nhiều "mối" khá giả vì lúc đó tôi cũng nghĩ có tình yêu thì sẽ vượt qua được mọi khó khăn, cũng tin rằng chỉ cần cả hai đồng lòng sẽ có thể bằng mọi người thôi. Nhưng thực tế cuộc sống đâu có như vậy.
Khi tôi nhận lời yêu anh, thậm chí tôi còn bỏ qua rất nhiều "mối" khá giả vì lúc đó tôi cũng nghĩ có tình yêu thì sẽ vượt qua được mọi khó khăn, cũng tin rằng chỉ cần cả hai đồng lòng sẽ có thể bằng mọi người thôi
Hơn 5 năm trời yêu anh, tôi không được nhận về những điều gì là bình thường nhất. Không có những đóa hồng, không có những buổi đi chơi, hẹn hò, không có những món quà dù rất nhỏ làm kỉ niệm...Tất cả là bởi vì anh nghèo quá. Tôi không hề đòi hỏi anh nhưng đôi khi cũng thấy chạnh lòng. Ba mẹ tôi dù rất thương tôi nhưng cũng không muốn ngăn cản vì tôi khăng khăng nói đó là hạnh phúc của đời tôi.

Tôi ra trường, đi làm, để tiết kiệm, tôi đã chấp nhận từ bỏ danh dự, danh giá để dọn đến ở cùng anh. Chúng tôi sống như vợ chồng và sự thiệt thòi tôi gánh chịu hết. Tiền lương hàng tháng tôi mang về không đủ thấm vào đâu so với những khoản cần phải chi tiêu. Tôi đã cố gắng, nỗ lực rất nhiều nhưng vẫn chỉ như muối bỏ bể. Tôi sống với anh như vậy tới hơn 3 năm mà tình hình không có gì khả quan hơn. Lúc đó tôi thực sự mệt mỏi. Vì tiền bạc không có, chúng tôi gằn hắt nhau suốt ngày.

Không phải là tôi không cố gắng nhưng gần như tôi cố gắng chỉ trong trong tuyệt vọng mà thôi. Tôi dần dần chán nản và muốn buông xuôi. Cũng đúng thời điểm đó, tôi quen người đàn ông khác. Anh ấy hơn tôi 10 tuổi, đã từng có một đời vợ. Anh ấy bỏ vợ vì cô ta sống không tốt, không biết lo toan, quán xuyến gia đình. Thú thực, tình cảm của tôi dành cho anh không phải là tình yêu. Anh cũng nói muốn tiến tới với tôi vì thấy tôi là người phụ nữ tốt.

Đúng thời điểm đó thì tôi biết mình có bầu. Đứa con là kết quả của mối tình gắn bó bao năm qua của tôi với người mình yêu. Tôi vừa mừng vừa lo khi biết mình được làm mẹ. Tôi mừng vì đó là kết tinh tình yêu của chúng tôi nhưng lo nhiều hơn vì không biết chúng tôi sẽ nuôi con như thế nào với kinh tế eo hẹp như vậy.

Khi tôi nói với anh về chuyện đứa con, anh cũng mừng lắm nhưng rồi lại nảy sinh nỗi lo giống tôi. Anh bàn với tôi tạm thời bỏ đứa bé đi, đợi thêm 1, 2 năm nữa ổn định, làm đám cưới rồi sinh con một thể. Lời anh nói khiến tôi rất buồn. Nó khiến tôi phải nhìn thẳng vào một thực tế. Hôn nhân muốn hạnh phúc, tình yêu không thôi là chưa đủ.

Làm vợ bé còn hơn lấy chồng nghèo - 2

Tôi chia tay mối tình với người đàn ông mình yêu để làm vợ hai kẻ khác (Ảnh minh họa)

Tôi quyết định lẳng lặng đi phá bỏ cái thai một mình và quyết định chấm dứt tình yêu với người đó. Anh ấy đã khóc lóc, cầu xin tôi rất nhiều nhưng tôi vẫn kiên quyết. Tôi không muốn con mình sau này sinh ra phải sống trong cảnh thiếu thốn, túng thiếu, bố mẹ thì cãi lộn suốt ngày vì tiền. Tình yêu đó tôi trân trọng nhưng tôi không có niềm tin là sẽ sống hạnh phúc được bên anh. Tôi dứt tình mặc cho mọi người chửi bới tôi là kẻ tham vàng phụ ngãi.

Khoảng 4 tháng sau tôi kết hôn và trở thành vợ hai của một người đàn ông mà tôi gặp. Anh ấy có điều kiện kinh tế vững vàng, gia đình khá giả nên cuộc sống của vợ chồng tôi rất nhẹ nhàng. Lúc đầu tôi không yêu anh nhưng khi đời sống vợ chồng diễn ra êm ả, hòa thuận, nhất là khi tôi sinh xong đứa con thì tình cảm của tôi dành cho chồng ngày một nhiều hơn. Chúng tôi đang sống hạnh phúc. Nhờ anh có tiền mà tôi không phải vất vả, con tôi cũng được sống sung sướng. Hơn nữa, bố mẹ tôi cũng được nhờ cậy nhiều khi vợ chồng tôi dư giả về kinh tế. Tôi cảm thấy mình đã bước đi đúng đắn.

Quả thực, tình yêu là điều quan trọng nhưng không vì thế mà phủ nhận vai trò của kinh tế. Sẽ khó mà hạnh phúc được nếu như hai vợ chồng túng thiếu triền miên. Bởi thế cho nên tôi nghĩ rằng đừng vội vàng đánh giá những người quay đầu lại để rẽ sang một con đường khác. Ai cũng có quyền lựa chọn cho mình một cuộc sống tốt đẹp hơn vì thế đừng kết luận họ tham tiền mà phụ tình.

Hóa điên khi vợ ngoại tình

Unknown | 11:42:00 AM | 0 comments
Khi vừa bước vào phòng ngủ, ông đã nhìn thấy cảnh tưởng vợ và nhân tình đang say giấc nồng bên nhau.
Người đàn ông ấy đã ngoài 45 tuổi. Đều đặn, chiều nào cũng như chiều nào, ông nằm vật ở trước cửa nhà trên khu phố, nồng nặc men rượu và nói chuyện một mình. Đầu tóc rối bời, râu ria chẳng bao giờ tỉa, khuôn mặt với những nếp nhăn khắc khổ khiến trẻ con xung quanh khu phố mỗi lần đi qua đều tưởng ông là ngáo ộp.

Cuộc đời ông tưởng sung sướng mà lại hóa đau khổ. Ông là giảng viên của một trường đại học lớn ở Hà Nội. Cách đây khoảng chục năm, ông được trường cử đi làm nghiên cứu sinh bên Hà Lan rồi bảo vệ luận án tiến sĩ ngành Vật Lý. Vợ đẹp, con khôn, cả khu phố sướng nhất ông. Ông đi ba năm, vợ ở nhà chăm sóc con cái đợi chờ ngày chồng trở về với một tấm bằng tiến sĩ. Dù ở trời Tây nhưng ông liên tục gửi quà về cho gia đình khiến hàng xóm xung quanh ai cũng phải ghen tị. Mẹ tôi bảo bố: "Đấy, bác ý ở xa thế còn chăm gửi quà về cho vợ con. Anh nhìn mà học tập".

Người đàn ông đi xa nhà được khoảng gần hai năm thì vợ ông ở nhà bắt đầu có những dấu hiệu ngoại tình. Xa chồng lại trẻ đẹp, vợ ông luôn là tâm điểm chú ý của những gã đàn ông thèm "phở". Không có bản lĩnh trước những cám dỗ, người phụ nữ ấy đã rơi vào vòng tay của gã đàn ông khác. Bà ấy bắt đầu phấn son lòe loẹt, váy vóc điệu đà và thường trở về nhà rất muộn có khi còn đi qua đêm chẳng về nhà. Cuộc sống không có sự ràng buộc, lại có tiền của chồng gửi về thường xuyên, cộng với tình yêu mới từ bồ nhí khiến bà ngày càng lẳng lơ và trơ trẽn. Chuyện bà ngoại tình khi chồng vắng nhà bỗng chốc trở thành tâm điểm chú ý của khu phố nhà tôi, ngoại trừ ông chồng ở trời Tây vẫn đang miệt mài làm việc vì vợ vì con.

Rồi đến một ngày ông trở về mà không báo trước. Ông muốn tạo sự bất ngờ dành riêng cho vợ con nhưng chính ông lại là người bị bất ngờ...

Ông về tới nhà lúc 4 giờ sáng, cả khu phố vẫn lặng chìm trong giấc ngủ, nhà ông cũng vậy. Chiếc chìa khóa nhà đã ba năm ông mang theo, giờ cái ổ khóa vẫn thế, không thay đổi. Chỉ có khu phố là sầm uất hơn, trang hoàng đẹp hơn lúc ông đi.
Sau lưng ông, người vợ bao năm gắn bó đã phản bội lại tình yêu thương của chồng
Mở lần lượt từng cánh cửa, ông bước vào với một cảm giác khó tả của một người đi xa mới về. Xoáy nắm đấm cửa, ông giật mình khi nhìn thấy vợ và gã tình nhân đang ôm nhau ngủ say trong giấc nồng. Ông bật đèn, cả căn phòng sáng choang khiến vợ ông và gã nhân tình giật bắn người, anh ta vội vã đẩy ông sang một bên và chạy vội ra ngoài trước sự gầm gào của ông như một con hổ đói bị mất miếng mồi. Ông đã mất hết tự chủ, ông cãi nhau với vợ to tới mức nhà tôi cũng nghe tiếng và thức giấc. Thậm chí, ông còn gào khóc, đau khổ vì vợ ngoaị tình ngay trước mắt hàng xóm.

Sau những tháng ngày nặng nề, day dứt, bà vợ chính thức ly dị ông. Ông đau khổ, tuyệt vọng chẳng biết sống vì điều gì nữa, công việc ở trường thì bỏ bê, bạn bè khuyên răn không được, ông lao đầu vào rượu, chìm đắm trong những cơn say triền miên không cần quan tâm tới giờ giấc. Thần kinh ông yếu dần, ông như người điên ăn nói nhảm nhí, say khướt lướt và nằm trước cửa nhà với bộ dạng lôi thôi, lếch thếch. Cuộc đời như vậy đã chấm dứt với ông.

Bao năm xa nhà ông cũng chỉ phấn đấu cho sự nghiệp để làm chỗ dựa vững chãi cho vợ con. Vậy mà sau lưng ông, người vợ bao năm gắn bó đã phản bội lại tình yêu thương của chồng, làm nhục thanh danh và thể diện của ông.

Thỉnh thoảng, trong cơn say, tôi lại thấy ông gào thét: "Trời ơi! Sao tôi khổ thế này!"

Lo sợ vì bạn trai số..."sát vợ"

Unknown | 11:36:00 AM | 0 comments

Em là một cô gái vừa tốt nghiệp đại học, năm nay em 24 tuổi và em có bạn trai cách đây một năm. Bạn trai em hơn em 8 tuổi, đã từng có vợ và hiện có 1 cậu con trai 3 tuổi. Vợ anh ấy mất vì ung thư khi con chỉ mới 13 tháng. Chúng em quen nhau trên mạng xã hội, qua những lần nói chuyện rồi gặp mặt, cảm thấy quý mến và có một điều gì đó khiến em thương anh ấy rất nhiều.

Khi anh ấy đến với em, em biết anh cũng rất chân thành và cố gắng làm cho em hiểu tình cảm của anh ấy. Sau một thời gian suy nghĩ và chắc chắn rằng bản thân em có thể thông cảm và chia sẻ với anh ấy được, em đã đồng ý đến với anh ấy. Tình yêu của chúng em gặp rất nhiều sóng gió vì sự phản đối của gia đình và những người xung quanh. Gia đình em lại rất hay mê tín nên đã đi xem bói và nói rằng nếu em lấy anh ấy thì em sẽ chết sớm, vì số anh ấy sát vợ, sát con.Thật sự khi nghe những điều đó em cũng rất buồn và hoang mang, em không tin vào số phận con người nhưng em tin vào nhân duyên giữa em và anh ấy.

Em đến với anh ấy rất nhẹ nhàng, chúng em đã có những khoảng thời gian rất hạnh phúc, yêu và bên anh ấy, được lo lắng và chăm sóc anh ấy em thấy rất vui. Từ những cái nhỏ nhất, hiểu được anh ấy mỗi khi vui, buồn ra sao và nhìn thấy ở anh ấy những điều mà người khác không thể thấy được. Anh ấy cũng nói rằng nếu phải xa em anh ấy cũng không biết sẽ như nào, vì đã quen với sự quan tâm chăm sóc của em và sẽ không có 1 người nào có thể hi sinh vì anh ấy như em cả.

Em rất yêu anh khi biết anh đã từng có một cuộc hôn nhân bi kịch
Từ những lời nói của mọi người, em đã tự mình thử đi xem bói vài lần về chuyện của em và anh ấy, họ cũng nói nếu lấy anh ấy em sẽ khổ, cũng có người nói em lấy anh ấy được 2 năm thì chết. Thật sự em không biết nên nghe theo ai,theo gia đình hay theo tình cảm của mình. Em và anh ấy yêu nhau thật sự, dù có nhiều lúc hờn giận, cãi vã tưởng chừng như không thể tiếp tục nữa, đã thử nhiều lần xa nhau nhưng chẳng thể xa nhau nổi quá 1 tuần. Em cũng chưa yêu ai nhiều như yêu anh ấy và em cảm nhận đó là tình yêu của đời mình.

Hiện tại chúng em đang tạm xa nhau vì những hờn giận, cãi vã và không quan tâm được cho nhau. Xa nhau rồi mới thấy cả 2 vẫn còn yêu nhau quá nhiều và cần nhau nữa, em rất mệt mỏi vì bị gia đình ngăn cản chỉ vì những điều bói toán và 2 chữ "sát vợ " ấy. Em không biết phải làm sao và cũng chẳng biết những điều bói toán đấy có thật hay không nữa? Hiện tại em đang phải suy nghĩ rất nhiều. Em mong chị hãy giúp em để em tìm được ra lối thoát cho tình yêu của em. Em cảm ơn chị nhiều lắm! (Em gái)

Trả lời:

Em gái thân mến! Cảm ơn em đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư chị hiểu rằng em đang vô cùng băn khoăn không biết có nên tiến tới với người đàn ông mà em yêu không khi mà anh ấy từng có một đời vợ. Gia đình em ngăn cản vì sợ em khổ, sợ rằng anh ấy số sát vợ thì sau này em cũng thiệt thòi.

Chị nghĩ rằng, cái lí do lớn nhất khiến gia đình em ngăn cản không phải chỉ là vì chuyện mê tín mà còn vì anh ấy đã từng có một đời vợ, có một đứa con riêng. Không một người cha, người mẹ nào muốn cô con gái bao năm nuôi dạy của mình giờ đây khôn lớn, trưởng thành phải vất vả khi lấy người đã có con riêng. Và đó là lí do khiến bố mẹ em kiên quyết phản đối. Khi ấy thì bố mẹ sẽ dùng nhiều lí do để ngăn cản, trong đó có cả cái chuyện khiến em lo sợ đó là anh ấy số...sát vợ.

Lo sợ vì bạn trai số...

Khi xác định làm vợ anh ấy thì em phải chấp nhận những khó khăn đó. Nó sẽ vất vả hơn so với những người khác đi lấy chồng. (Ảnh minh họa)

Thực ra chị nghĩ rằng bản thân em lúc này con hoang mang không hẳn vì bố mẹ mà chính em cũng không biết có nên tin vào cái điều mê tín mà gia đình em nói hay không? Hay nói đúng hơn là em cũng có phần lo sợ vì thế. Khi em đã lo sợ thì dù không có sự ngăn cản của người ngoài em cũng vẫn sẽ rối bời không quyết định được. Lúc đó, có về sống bên nhau em cũng canh cánh trong lòng cái nỗi lo: "Không biết tương lai sẽ như thế nào" và khó mà hạnh phúc được khi lúc nào cũng hoài nghi như vậy.

Giờ đây, chính bản thân em phải ngồi và xác định xem em có sẵn sàng ở bên anh ấy không. Chuyện số sát vợ là một lối suy nghĩ rất lệch lạc. Chỉ có một khó khăn duy nhất khi em lấy anh ấy đó là anh ấy đã có con riêng, gánh nặng của anh ấy cũng nhiều hơn. Vì thế, khi xác định làm vợ anh ấy thì em phải chấp nhận những khó khăn đó. Nó sẽ vất vả hơn so với những người khác đi lấy chồng. Khi em đã xác định được những điều đó thì mọi khó khăn em sẽ tìm cách vượt qua được.Còn nếu như trong lòng em không hoàn toàn thoải mái, luôn lo lắng thì tốt nhất nên dừng lại, đừng làm khổ thêm anh ấy và chính mình.

Chúc em sớm có được quyết định cho mình, mạnh khỏe và hạnh phúc!

Nỗi khổ sở của cô gái nhiều ham muốn nhưng cố làm gái ngoan

Unknown | 11:34:00 AM | 0 comments
Tôi cũng có ham muốn nhưng cứ năn nỉ anh quan hệ chỉ ở bên ngoài mà vẫn mang áo quần. Nhưng anh ấy đã đáp lại tôi bằng cách bỏ đi. Anh ấy nói đúng "Anh yêu em anh không tiếc gì, vậy tại sao em còn tiếc màng trinh mỏng manh đó".

Từ trước đến nay với những bài nói về trinh tiết thường tôi chỉ im lặng và đọc. Nhưng hôm nay, nhân một ngày mưa, muốn gửi đến mọi người một vài lời chia sẻ. Có lẽ mọi người đã ca ngợi gái trinh quá nhiều, đến nỗi chúng tôi thấy áp lực và tội lỗi nếu lỡ đánh mất nó. Nhưng thật sự làm gái ngoan buồn chán lắm.

Từ trước đến nay, bố mẹ tôi có kiểu giáo dục rất độc. Họ không bao giờ chỉ thẳng mặt tôi mà nói rằng "phải giữ lấy trinh tiết" mà chỉ gián tiếp kể những chuyện có nội dung như vậy. Từ người chị họ xa xôi đến cô hàng xóm vô danh hoặc con cái của một đồng nghiệp nào đó đều được họ vận dụng đưa vào câu chuyện của mình.

Theo lời bố mẹ tôi thì ai đã trót làm bậy xem như mất hết tương lai mà gia đình cũng ô nhục. Họ làm tôi đâm ra sợ hãi, không sợ mất trinh mà sợ sự thất vọng của gia đình, sợ những đánh giá của xã hội.


Lúc còn là học sinh cấp 3, tôi thấy việc giữ gìn trinh tiết cũng đơn giản lắm. Đàn ông đòi hỏi mình, mình không cho cũng chẳng muốn dâng hiến cho ai, thế là mãi mãi còn nguyên vẹn. (Ảnh minh họa)

Lúc còn là học sinh cấp 3, tôi thấy việc giữ gìn trinh tiết cũng đơn giản lắm. Đàn ông đòi hỏi mình, mình không cho cũng chẳng muốn dâng hiến cho ai, thế là mãi mãi còn nguyên vẹn.

Nhưng khi bắt đầu yêu, điều đó khiến tôi khốn đốn. Việc giữ gìn nó không khác gì việc mặc một chiếc áo len vào mùa hè, muốn cởi ra thật nhanh vì nóng nhưng lại sợ bị trần truồng trước thiên hạ. Tôi đã khổ sở giữ chiếc áo đó cho đến nay.

Tình yêu những năm 20 tuổi là tình yêu đẹp nhất. Nhưng tôi chưa một lần được tận hưởng trọn vẹn cảm giác thăng hoa hạnh phúc. Được người yêu ôm vào lòng là tôi ấm áp, được hôn là tôi ngây ngất, đi xa thêm chút nữa là tôi chỉ muốn tan vào cùng người ấy, thậm chí còn bị kích thích đến nôn nao.

Nhưng trong những lúc cao trào nhất, gương mặt của bố mẹ tôi lại hiện ra. Những câu chuyện của họ lại văng vẳng bên tai tôi. Điều đó khiến tôi bứt rứt và ức chế.

Tôi cũng là con người, tâm sinh lý phát triển đầy đủ vậy mà cứ phải vừa yêu vừa kiềm chế dục vọng. Cảm giác như một người đói đang tự tay soạn cỗ cho mình nhưng chỉ được ngồi nhìn, hít hà hương thơm mà không được phép ăn. Như thế thật tàn nhẫn.

Tôi có yêu một người rất sâu đậm. Ai đang yêu cũng biết, con gái khi yêu quá nhiều sẽ có tâm lý muốn dâng hiến. Lúc nào bên anh tôi cũng cứng đờ người vì ham muốn dâng trào. Tôi muốn làm chuyện ấy mà không hối tiếc để cảm nhận được hạnh phúc đột độ khi tình yêu và tình dục hòa hợp là thế nào.

Nhưng hình ảnh bố mẹ cứ ám ảnh tôi khiến tôi luôn phải cưỡng lại điều đó. Sợ không kiềm chế được, mỗi lúc hẹn hò tôi phải lưu ý yêu qua quần jeans, thậm chí còn mặc cả 2 chiếc quần lót cùng lúc. Nếu không, bản năng trong tôi cứ âm ỉ thúc giục.

Có một lần tôi đi chơi xa với người yêu và ở lại nhà nghỉ. Chúng tôi đã gần gũi và sắp làm chuyện ấy. Nhưng tôi quá dằn vặt, một bên là vì người yêu và thỏa mãn bản thân mình, một bên vì danh dự gia đình. Cuối cùng tôi quyết định dứt ra khỏi khoảnh khắc cao trào đó.

Tôi năn nỉ anh quan hệ với tôi chỉ ở bên ngoài mà vẫn mang áo quần. Nhưng anh ấy đã đáp lại tôi bằng cách bỏ đi. Anh ấy nói đúng "Anh yêu em anh không tiếc gì, vậy tại sao em còn tiếc màng trinh mỏng manh đó".

Nhưng anh ấy chưa hiểu hết, bộ mặt của cả gia đình tôi nằm cả ở thứ tạo hóa thừa thải mà đàn bà phải giữ gìn đó. Tôi quan hệ với anh thì chỉ mình tôi sướng, nhưng cả nhà tôi sẽ khổ.

Với những người yêu sau này cũng thế, tôi muốn có họ hơn cả họ muốn tôi. Tôi muốn họ làm tôi thỏa mãn những nhu cầu đã kìm nén quá lâu nhưng lại không cho phép họ "đi sâu" vào.

Nhưng không ai đủ lý trí và kiên nhẫn để làm điều đó cho tôi. Thậm chí có người đã cười khẩy vào mặt tôi bảo: "Quan hệ qua chiếc quần jean đó à, em muốn ăn lại chả chịu bỏ vốn". Thật sự tôi rất nhục nhã. Ai cũng nhìn thấu ham muốn trong con người tôi nhưng đồng thời cũng thấy cả sự hèn nhát nữa.

Nỗi khổ sở của cô gái nhiều ham muốn nhưng cố làm gái ngoan

Tôi còn chưa nếm mùi tình dục như thế nào nên rất hay tưởng tượng và "một mình". Tôi dám chắc là mình thủ dâm nhiều hơn bất cứ cô gái nào và xem phim sex nhiều như bất cứ người đàn ông nào (Ảnh minh họa)

Ở lứa tuổi này, trong khi hầu hết bạn bè đã có quan hệ tình dục nên tôi trở nên lạc lõng chứ không quý giá gì như mọi người nghĩ. Ai cũng cho tôi quá bảo thủ và có vấn đề. Nhưng thật ra tôi còn chưa nếm mùi tình dục như thế nào nên rất hay tưởng tượng và "một mình". Tôi dám chắc là mình thủ dâm nhiều hơn bất cứ cô gái nào và xem phim sex nhiều như bất cứ người đàn ông nào.

Càng dồn nén tôi càng khao khát nhưng không dám làm gì nên thường rơi vào trạng thái stress nặng vì sex. Tôi biết lấy chồng là giải quyết được chuyện này nhưng thật sự là hiện tại tôi chưa tìm thấy người yêu mình. Do đó cứ rơi vào vòng luẩn quẩn rất ức chế.

Thêm một tuổi, bố mẹ lại càng răn đe tôi hơn, họ sợ cảnh hũ mắm treo đầu giàn. Tôi vẫn luôn nghe lời họ như từ đã làm từ trước tới nay nhưng trong lòng không hề dễ chịu. Suốt cả thời thiếu nữ tôi đâu được hạnh phúc trọn vẹn. Nhiều khi tôi khóc vì chẳng thể là chính mình, vì mình cứ cố giữ hình ảnh 1 gái ngoan.

Còn trinh á, bà điên chắc?

Unknown | 3:23:00 PM | 0 comments
Tôi, cô gái 26 tuổi, yêu người này là mối tình thứ hai và quyết định sẽ tiến tới hôn nhân. Và tôi thú thực, mình còn trinh, vì chưa từng quan hệ.
Tôi và cô bạn, hai người bạn thân rất thân từ thuở nối khố nhưng cũng đã quá lâu ngày không gặp. Phải tới nửa năm nay, từ ngày cô ấy bận bịu với công việc kinh doanh, còn tôi cũng mải mê tích cóp nên chẳng có mấy thời gian gặp nhau. Vả lại, cô ấy cũng đã có gia đình, có con cái nên không tiện hẹn hò cà phê như trước. Nay rảnh rỗi, hai người có dịp hàn huyên, ôn chuyện cũ.

Sau một hồi nói chuyện Đông, chuyện Tây, cô ấy bảo:

- Mà bà có người yêu rồi ra mắt anh chị em đi chứ. Giấu em đi rồi đùng cái nổ là không ai đi ăn cưới đâu nhé.

Tôi cười mỉm:

- Ừ được rồi, thế hôm nào đi cà phê, tôi rủ ông ấy đi cùng rồi ngồi mà phán nhé.

Cô ả gật đầu ra giọng:

- Thôi, bố trí nhanh nhanh, suốt ngày hẹn mà chẳng biết tới hôm nào. Bạn bè đây còn nửa năm không gặp, nói gì hôm nào.
Ảnh minh họa

- Tôi hứa, bà yên tâm đi.

Sau một trận cà phê, chúng tôi đi ăn và lại tiếp tục chủ đề cũ. Giữa quán xá đông người, cô ấy bô bô hỏi tôi một câu hỏi khiến tôi ngượng chín mặt:

- Này, ngủ với nhau chưa?

Lúc ấy, trong đầu tôi chưa kịp chuẩn bị câu trả lời, chỉ nghĩ: "Liệu người ta có nghe thấy không nhỉ?", rồi tôi ngó dọc ngó ngang, sợ ai đó đang nhìn mình bằng ánh mắt ái ngại. Có lẽ, họ nghe thấy cả đấy và đang cười thầm chứ chẳng ai vô duyên tới mức sang ngó mặt xem hai con bé này như thế nào đâu.

Tôi lắc đầu và nhanh chóng trả lời cho xong câu hỏi để chuyển sang chuyện khác:

- Chưa, ngủ gì mà ngủ, đã cưới đâu!

Cô bạn há hốc mồm:

- Thế bà còn nguyên á?

Tôi cười sảng khoái:

- Chả còn nguyên thì cho ai mà không còn!

Dường như lúc ấy câu chuyện đang vào cầu nên tôi cũng quên mất cái ngại và không còn sợ mọi người nghe thấy nữa. Cô bạn cười một cách mỉa mai và ra vẻ rất hài hước:

- Bà điên à, giờ mà còn nguyên á, bà bao tuổi rồi bà biết không, 26 rồi đấy, trẻ trung gì nữa?

- Xời, mới có 26, gì mà bà làm toáng lên thế, yêu ra yêu, chồng ra chồng, tôi đã lấy chồng đâu mà... mất.

Cô bạn có vẻ khó chịu, xua tay:

- Thôi, thôi, bà dở hết chỗ nói. Bà chưa có chồng chưa biết cảm giác gần gũi đàn ông thích thú thế nào đâu, cứ là tiến tới đi. Đừng có mà bỏ phí cơ hội, sau này lấy nhau cảm giác ấy nó sẽ khác, không còn lãng mạn như giờ nữa. Bây giờ, con gái bằng tuổi bà á, nó chả lấy mấy chồng, chả yêu vài thằng một lúc, và còn trinh thì đúng là quá nực cười. Giữ cái gì chứ giữ trinh tiết, quê rồi bà ạ. Bây giờ đàn ông không quan trọng chuyện đó nữa, họ còn thích lấy vợ không còn đấy chứ, có người còn đi phá để mà dễ lấy chồng chứ chẳng phải tôi nói chơi đâu!

Tôi nghe chuyện mà thấy ly kì, làm gì có chuyện đi phá cho dễ lấy chồng, có mà dở hơi à. Chỉ có người điên, người khùng thì mới làm như thế, giữ gìn trong trắng đến khi lấy chồng, chẳng phải được chồng tôn trọng hay sao? Tôi nghĩ, nếu đúng là như cô bạn tôi nói, đàn ông bây giờ chỉ thích con gái từng trải, đã từng qua tay người khác cho có kinh nghiệm giường chiếu thì đúng là loạn rồi.

Cô bạn tôi bảo:

- Bà cổ hủ vừa thôi, sống sao cho sướng cái thân bà, cứ cố gắng gìn giữ nhưng đàn ông nó có giữ cho mình đâu, sao phải khổ thế!

Cô ấy không quên thêm câu: "Đúng là dở hơi" sau khi câu chuyện kết thúc.

Tôi, cô gái 26 tuổi, yêu người này là mối tình thứ hai và quyết định sẽ tiến tới hôn nhân. Thế nhưng, tôi thú thực, mình còn trinh, vì chưa từng quan hệ với một người đàn ông nào. Tôi đã cố gắng gìn giữ cái trong trắng của mình cho tới ngày được chồng tôn trọng trong đêm tân hôn. Tôi biết, xã hội vốn thoáng hơn, con người cũng sống buông thả hơn, nhưng tôi luôn giữ phương châm của mình, phải còn trinh trong ngày cưới. Thế nhưng, lại có người bảo tôi dở hơi, không ai khác lại chính là cô bạn thân của tôi.

Vậy tôi thật sự dở hơi sao, có phải bây giờ còn trinh là quê lắm. Chị em nghĩ sao, hay là đúng thật tôi quá quê mùa rồi?

'Chín mặt' vì vợ toàn văng tục

Unknown | 3:14:00 PM | 0 comments
Mấy hôm rồi tôi được phen tái mặt vì cô vợ của mình. Người thì rõ là xinh, tóc dài, dịu dàng, khuôn mặt thì khó mà chê được nhưng cứ mở miệng ra thì người ta lắc đầu chán nản.
Tôi chẳng hiểu vợ học ở đâu được cái kiểu này mà lại ăn nói tục tĩu, khiến người làm chồng như tôi không còn biết chui vào đâu cho hết xấu hổ.

Tôi là đàn ông, đôi khi cũng văng tục, nói bậy nhưng mà đàn ông không sao. Còn phụ nữ vốn là người hiền thục, nhu mì, ăn nói thô lỗ đã khó chịu lắm rồi, đừng nói là chửi bậy.

Bạn bè tới nhà chơi, ngồi ăn cơm, nói chuyện, vợ liên tục văn 'đ.việc đ.gì phải quỵ lụy thằng nào, thích thì mình tiến, có sao mình hưởng vậy. Ở đời mà cứ đi dựa dẫm thằng khác, mệt lắm'. Vợ còn gọi mấy ông sếp của tôi là thằng này, thằng nọ, mụ này, mụ kia. Đến chúng tôi, ngồi cùng cơ quan, ức chế sếp tới mấy cũng không gọi sếp là thằng chứ đừng nói là mụ với cả văng tục như vợ. Vợ còn gọi sếp mình là 'chó', thay vì thể hiện sự tôn kính trước mặt bạn bè tôi. Nói chung, tiếp xúc với vợ một lần là người ta sợ phát khiếp. Đàn bà gì đẹp người mà ăn nói tục tĩu.

Tôi lên cơ quan, mọi người cười tôi khúc khích, tôi biết họ cười gì. Chắc hôm qua họ nghĩ, vợ tôi xinh đẹp dịu dàng làm sao nhưng lại văng bậy, chửi thể liên tục. Cứ một câu nói là vợ lại đệm một câu 'mẹ', dạng như dân anh chị. Họ cười tôi và còn vỗ vai tôi bảo 'ông về dạy lại vợ đi nhé, láo quá' khiến tôi thật sự ái ngại.


Tôi lên cơ quan, mọi người cười tôi khúc khích, tôi biết họ cười gì. Chắc hôm qua họ nghĩ, vợ tôi xinh đẹp dịu dàng làm sao nhưng lại văng bậy, chửi thể liên tục.

Vợ tôi cho rằng, việc chửi bậy là thể hiện mình có máu mặt, là một cách ra ngoài mà không ai dám bắt nạt mình. Họ sẽ thấy mình chửi bậy, nói tục mà kinh, mà tránh. Chứ cứ hiền quá, họ lại bắt nạt. Nói thế chứ, có đầy ông ngồi quán trà đã mà chửi bậy, nó ngứa mắt, nó đánh cho chứ chẳng chơi. Đâu hẳn chửi bậy là dân anh chị.

Với quan điểm đó, hôm rồi vào cửa hàng quần áo cùng vợ, tôi được phen hết hồn, về ngay không mua sắm gì nữa. Chuyện là, vợ rủ tôi vào một cửa hàng quần áo, đang xem quần áo thì có một vị khách hàng gọi tới cho vợ. Vợ giọng ngọt ngào lắm: "Em chào anh ạ, dạ vâng ạ, em là T, em phụ trách mặt hàng xuất khẩu, anh cần lấy bao nhiêu ạ...'. Rồi vợ tôi báo giá, xong ông khách chê đắt bảo xem lại, sẽ gọi cho vợ sau. Vợ vâng vâng, dạ dạ, cám ơn anh, rồi cúp máy. Thế mà khi máy vừa cúp, vợ làm một câu mà cả quán ai cũng ngơ ngác nhìn nhau: "Đ mẹ, cái thằng dở hơi, thích thì mua, không thích thì biến, làm như bà mày cần lắm đấy!'. Ối xời, ai nấy đều tròn mắt nhìn vợ tôi. Người rõ xinh, tóc dài trông rõ dịu dàng thướt tha, ăn mặc thì lịch lãm, thế mà... Tôi thật muốn độn thổ.



Hết thúc một ngày hộ tống bà vợ đi mua sắm, tôi về nhà nằm mệt lử, người như tra tấn. Tôi góp ý với vợ về chuyện vợ chửi bậy, văng tục trước bạn bè tôi và giữa chốn đông người.

Rồi vợ hỏi giá chiếc áo vợ đang cầm trên tay, các em nhân viên báo giá, vợ xùy rõ một tiếng to: "Gớm, chị đây cũng làm kinh doanh nhé các em nhé, chị lạ gì cái kiểu mơi khách của các em. 200 bán không, không thì chị đi". Không ai gọi lại và chúng tôi đi thật. Thú thực, cái áo ấy tôi nghĩ bớt từng ấy là họ cũng bán nhưng mà, có lẽ, quan trọng vẫn họ lựa khách mà bán thôi. Vợ có trả hơn vài chục chắc người ta cũng chẳng muốn bán cho vợ, vì mong sao, cái bà khách này nhanh chóng biến xới, chứ còn đứng ở đây chỉ tổ ám quẻ họ.

Hết thúc một ngày hộ tống bà vợ đi mua sắm, tôi về nhà nằm mệt lử, người như tra tấn. Tôi góp ý với vợ về chuyện vợ chửi bậy, văng tục trước bạn bè tôi và giữa chốn đông người. Vợ tôi bĩu môi dài thườn thượt: "Gớm, mấy ông ngoan gì mà chê chúng tôi. Các ông chả chửi bậy như ranh à?". Đúng là chúng tôi có chửi bậy, nhưng chúng tôi là đàn ông, ai bảo các bà là đàn bà. Tôi xin các bà, ra đường nhẹ nhàng một chút, giữ thể diện cho vợ một chút, không thì chúng tôi... tạm dừng chỉ vì xấu hổ không chịu được nữa mà thôi.

Tặc lưỡi cưới cho xong

Unknown | 3:09:00 PM | 0 comments
Dù không yêu nhưng Tuấn vẫn đồng ý lấy vợ vì nhà vợ hứa cho vốn làm ăn. "Cưới xong rồi tính tiếp, lấy vốn làm ăn cái đã", anh phát biểu một câu "xanh rờn".

Chuẩn bị tổ chức đám cưới nhưng B. Tuấn (29 tuổi, HN) vẫn rất bình thản. Anh không hồi hộp, cũng không hào hứng bởi đám cưới với anh chỉ giống như một giao dịch làm ăn. Thế nên ảnh cưới anh cũng chỉ đi chụp qua loa, tuần trăng mật cũng không muốn đi dù hai người chưa " ăn cơm trước kẻng".

Tuấn quen vợ sắp cưới tình cờ trong một buổi tiệc sinh nhật bạn. Cô kém anh một tuổi, ngoại hình không nổi bật nhưng dịu dàng và biết nấu nướng. Gia đình cô khá giả, bố cô làm chủ thầu xây dựng nên nhà cửa, đất đai không thiếu. Còn gia đình Tuấn không giàu có, anh làm công ăn lương cũng chỉ đủ trang trải cuộc sống sinh hoạt.

Tìm hiểu nhau được gần 5 tháng thì nhà gái có ý giục cưới bởi con gái cũng đã nhiều tuổi. Vì anh chưa có nhà riêng nên nhà gái hứa sẽ cho một ngôi nhà, cùng với một số vốn để hai vợ chồng mở cửa hàng kinh doanh.

Tuấn cho biết, anh không yêu lắm, và cô cũng không phải tuýp phụ nữ mà anh muốn sống cùng suốt cuộc đời. Nhưng vì hiện tại anh không yêu ai, và nhà gái chủ động muốn anh làm đám cưới nên anh cũng gật đầu đồng ý.

"Mấy mối tình sâu nặng nhưng rồi cũng có đến được với nhau đâu. Đằng nào cũng là lấy vợ, lấy ai cũng thế thôi. Cưới xong rồi tính tiếp, lấy vốn làm ăn cái đã", Tuấn chia sẻ.

Anh bảo, cô ấy hiền, lại hiểu chuyện nên cuộc sống chung chắc cũng sẽ "dễ thở". Và nếu như cuộc sống hôn nhân không xuôi chèo mát mái thì vẫn có thể ly hôn: "Đâu phải ai lấy vợ cũng vì tình yêu. Biết đâu sống chung với nhau lại nảy sinh tình cảm. Còn cưới xong mà cảm thấy không hợp thì ly hôn", anh nói thêm.



Lấy vợ để đỡ mang tiếng "ế"

Kết hôn muộn, không chỉ riêng phái nữ, mà nam giới cũng phải đối mặt với nhiều áp lực từ gia đình và xã hội. Vì thế mà nhiều nam giới cũng có suy nghĩ "tặc lưỡi lấy vợ cho xong" để đỡ bị gia đình, bạn bè hỏi han.

Anh Hải, 33 tuổi, nghiên cứu viên của một viện nghiên cứu kinh tế cũng có suy nghĩ ấy. Thời sinh viên, anh chú tâm vào học hành nên chẳng yêu ai. Ra trường vừa đi làm không bao lâu thì lại kiếm được học bổng đi du học gần 2 năm. Trở về, lại tiếp tục công việc nghiên cứu, ít tiếp xúc với mọi người nên ở tuổi 33 anh vẫn độc thân.

Gia đình ra sức giục, bạn bè cứ gặp là hỏi "bao giờ cho ăn cỗ cưới", hết người này mai mối đến người khác mối mai nên anh Hải cũng muốn kiếm một người để cưới cho xong.

"Gia đình giục nhiều quá. Tôi là con trai một, hai cụ đã nghỉ hưu, ở nhà buồn nên hôm nào cũng bài ca quen thuộc giục tôi lấy vợ để hai cụ có cháu bế. Mẹ tôi còn bảo: "Cứ lấy đại một đứa về đây, cho tao đứa cháu bế bồng, rồi thích làm gì thì làm không ai quản". Nên tôi nghĩ, có mối nào phù hợp thì cưới luôn, chẳng cần yêu đương gì nữa", anh chia sẻ.

Hôn nhân là chuyện trọng đại của đời người. Tuy nhiên không phải ai cũng nhận thức hết được điều này. Chuyên gia tâm lý Hoàng Hà, Trung tâm tư vấn tâm lý chia sẻ rằng, có không ít trường hợp vì sợ ế, vì bị gia đình giục, vì cô đơn mà tặc lưỡi lấy vợ, lấy chồng cho xong. Vẫn có những cuộc hôn nhân êm ấm dù không có tình yêu. Tuy nhiên, khi kết hôn mà không có sự tìm hiểu kỹ, khi sống với nhau sẽ nảy sinh nhiều mâu thuẫn, gia đình dễ tan vỡ.