Home » , » Dấu chấm kết của một nhà văn lão làng.

Dấu chấm kết của một nhà văn lão làng.

Unknown | 11:20:00 AM | 0 comments
     Nguyên Ngọc – bút danh của một nhà văn, nhà báo, biên tập, dịch giả cũng như nghiên cứu khoa học nổi tiếng trong nền văn học của nước nhà,ông từng là một nhà văn lão thành cách mạng, người đã đi qua cả hai cuộc chiến chống Pháp và Mĩ đau thương nhưng anh hùng của dân tộc ,đã có những đóng góp xứng đáng cho đại đoàn văn học Việt Nam thời kì kháng chiến cứu nước. Các thế hệ sau này biết đến ông qua rất nhiều tác phẩm hay viết về mảnh đất Tây Nguyên như “Đất nước đứng lên, hay Rừng xà nu…”.

Nguyên Ngọc là nhà văn có nhiều cống hiến trong nền văn học cách mạng Việt Nam


     Nhưng khi con người ta ở đỉnh cao của sự thành công, rất dễ phạm phải những sai lầm, con người này tự đánh giá mình quá cao về sự hiểu biết cũng như những đóng góp của mình. Nhằm chuẩn bị cho đại hội nhà văn Việt Nam sau đổi mới với tư cách là bí thư đảng đoàn, Ông đã nêu ra 1 đề cương đổi mới nền văn học Việt Nam, tuy nói là bám vào cương lĩnh đổi mới của đảng ta từ đại hội đổi mới đất nước năm 1986 nhưng đường lối đổi mới phải theo cá nhân ông với nội dung hết sức sai lầm. Ông nói rằng nên để tất cả mọi người phát triển tự do muốn viết gì thì viết, nhà văn không cần định hướng không cần cung cấp thông tin. Cái thuyết của ông chính là tự chọn món ăn, ai cũng có thể viết, viết tất cả mọi việc diễn ra trước mắt theo định hướng của bản thân kệ nó hay hay dở, và qua thời gian nhân dân tự sàng lọc khẳng định không cần bất kì sự định hướng nào cả. Rõ ràng đó là đổi mới vô chính phủ, điên rồ. Theo nghị quyết số 23 của Bộ Chính trị thì văn học nghệ thuật là công cụ đặc biệt quan trọng, tinh tế nhất của văn hóa, nó hằng ngày hằng giờ trực tiếp góp phần xây dựng và hình thành nhân cách của mỗi con người. Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu ai cũng có làm như cái đường lối mà Nguyên Ngọc đưa ra thì sẽ loạn như thế nào? Nó không những không hình thành nhân cách con người mà còn độc độc nhân cách, phá hoại nhân cách của mỗi con người, biến tất cả người đọc dần trở thành nô lệ dưới ngòi bút của mỗi tác giả.

Phát triển không định hướng - nền văn học như nồi lẩu thập cẩm

     Tất nhiên, ông đã đánh mất đi uy tín bao năm qua của một nhà văn lão làng, của một lãnh đạo giỏi trong con mắt của các nhà văn khác, và trong đại hội đó , Nguyên Ngọc đã không được tín nhiệm tiếp tục nắm giữ những chức vụ mà ông đã từng nắm giữ. Đó chính là ngòi nổ để đưa ông vào con đường đấu tranh sai lầm mà tiêu biểu nhất là việc lập nên cái gọi là “Văn đoàn độc lập”. Tên thì thế nhưng thực chất thì chúng tuyên bố rằng mọi người có quyền tự do công bố tác phẩm không chỉ là của mình mà còn là của người khác, tác giả khác ngay cả khi người đó không đồng ý họ vẫn có cái quyền công bố. Thế thì nền văn học nước ta khác gì một mớ hổ lốn, như một nồi cám lợn tạp nham đủ mọi thể loại? Thế mà chúng vẫn ngang nhiên tuyên bố : “thúc đẩy sự phát triển phong phú đa dạng hợp thời đại của một nền văn học tiếng Việt đích thực”. Đích thực ư? Đích thực ở điểm nào? Ai công nhận cho mấy cái hổ lốn này là tác phẩm đích thực hay lại chơi cái trò ngưu tầm ngưu,mã tầm mã, ông nói bà khen hay ! Nếu nói thế thì các tác phẩm được trao giải thưởng Hồ Chí Minh về văn học nghệ thuật-giải thưởng danh giá nhất mà mỗi nhà văn,nhà thơ, phê bình văn học.. mong muốn là không đích thực à? Thế chẳng phải cũng bác bỏ luôn mấy cái tác phẩm của chính Nguyên Ngọc, của chính những người tự xưng có thâm niên, có thành tựu trong nền văn học nước nhà những năm qua là nhảm nhí sao? Nói thế thì các tác phẩm của chủ tịch Hồ Chí Minh thì sao? Tác phẩm của một danh nhân văn hóa, được bạn đọc trên toàn thế giới ca ngợi thì sao? Sai lầm nối tiếp sai lầm của cái hiệp hội dâm chủ này. Điều gì sẽ xảy ra nếu cái hội này ra đời chính thức và càng có nhà văn khác bị lôi kéo kí tên vào lá đơn thành lập? Nền văn học nước nhà sẽ ra sao nếu như những người như thế này cứ thể tiếp tục ? Chắc chắn sẽ không có gì tốt đẹp cả, bởi nó xuất phát từ những sai lầm.

Văn đoàn độc lập và dấu chấm hết của một nhà văn lão làng

     Chúng ta tôn trọng ông, tôn trọng những gì ông cống hiến, song sai lầm vẫn là sai lầm. Không thể phủ nhận đi những việc làm của ông đã đi sai hướng, đi sai tư tưởng phát triển của nước nhà trong thời kì đổi mới, và quan trọng hơn,ông quá tự cao mình, muốn xã hội xoay quanh mình. Nó làm ra hậu quả ngày hôm nay, một Nguyên Ngọc-một văn đoàn độc lập đầy rẫy sai lầm và đi ngược lại với lợi ích của toàn dân tộc Việt Nam.

                                                                        Hương Giang



Share this article :

0 comments:

Post a Comment